Đặt hai hài nhi trong lòng vào phía trong giường, nàng xoay mình, khẽ nhíu mày nhìn hắn, vì sợ làm kinh động đến chúng nên hạ thấp giọng: "Hồ yêu thì hồ yêu, có gì mà phải giấu ta?"
Tạ Thính không tin nổi mà ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng mừng rỡ. Nhưng khi chạm phải ánh mắt nghi hoặc của nàng, niềm vui kia dần dần phai nhạt.
Tạ Thính hiểu rõ trong tâm, nàng sở dĩ có phản ứng như vậy là bởi đã mất đi trí nhớ, quên lãng ranh giới giữa nhân và yêu, quên khuấy thân phận đại đệ tử Linh Tiêu Tông của mình.
Trước khi bước vào ảo cảnh, nàng còn vừa mới c.h.é.m c.h.ế.t một con sư yêu hung hãn ở Nguyên Châu, thế mà giờ đây lại như chưa từng chạm mặt hồ yêu bao giờ. Nàng thận trọng vươn tay nắm lấy chóp đuôi của hắn, khẽ vuốt ve hai lần, xác định đây là một chiếc đuôi chân thật, không thể giả dối.
[Một tiếng cười khẽ vang lên. Thì ra là con hồ ly to lớn có chiếc đuôi dài. Ta đã nói mà, từ xưa đến nay, kiếm tu đều vì hồ ly tinh mà khốn đốn.]
Hoa yêu trong tâm niệm hắn, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa xem trò vui, miệng không ngừng lẩm bẩm: [ Nhưng phu nhân của ngươi cũng chẳng hề đơn giản đâu. Hơn một năm nay trong Cổ Khư, đã xuất hiện không ít tu sĩ ngự kiếm đến, thực lực bất phàm, dường như đều là đến tìm nàng. Gần đây cũng xuất hiện thêm nhiều yêu tộc, có vẻ là đến tìm ngươi, may mà lối vào Thủy Nguyệt Cảnh kín đáo, tạm thời bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra.]
[Ta biết rồi.]
Tạ Thính cắt ngang lời hoa yêu, hiện tại hắn chưa muốn bận tâm đến những sự việc bên ngoài.
Phương Dao lắc lắc chiếc đuôi mềm mại trong tay, khẽ nhướng đôi mày, nghiêm túc hỏi hắn: "Ngoài chuyện này ra, chàng còn che giấu ta điều gì khác nữa chăng?"
Chiếc đuôi của Tạ Thính bị nàng nắm trong tay, chẳng khác nào bị nắm giữ sinh mệnh, khiến hắn càng thêm chột dạ. Môi mỏng của hắn mấp máy, muốn nói lại thôi.
[Đừng nói, hãy kiềm lại!] Hoa yêu trong tâm niệm cảm nhận được tâm tư hắn đang d.a.o động, dường như hắn muốn nhân cơ hội này để nói với nàng rằng nơi đây chỉ là ảo cảnh, kể rõ ngọn nguồn việc nàng mất trí nhớ.
[Ngươi đừng có hồ đồ! Từ lúc bước vào ảo cảnh, thành thân rồi sinh hạ hài tử, việc nào chẳng phải do ngươi lừa gạt mà thành? Đã lừa gạt thì hãy lừa gạt đến cùng! Bây giờ mà nói ra, nếu nàng nhất quyết mang theo hai hài nhi rời khỏi ảo cảnh thì ta cũng không thể ngăn cản.]
Tạ Thính cụp mắt xuống, khẽ thở dài trong lòng. Hoa yêu nói đúng, vào lúc này, hắn vẫn chưa thể nói ra tất cả.
Hắn và A Dao mới thành thân hơn nửa năm, hài tử cũng vừa mới sinh. Nếu vào lúc này A Dao vì giận dữ mà rời đi, hoặc là nàng không cần hắn, thậm chí không cần hài tử nữa...
Khóe mắt Tạ Thính ửng đỏ, những ngón tay giấu trong tay áo khẽ run rẩy, siết chặt thành quyền.
Hắn thậm chí không dám mảy may nghĩ tới viễn cảnh ấy.
"Hết rồi."
Tạ Thính cắn răng đáp, ánh mắt hắn lặng lẽ lướt qua hai hài nhi trong tã lót. Trong tâm hắn nảy sinh một tư niệm ích kỷ: Đợi đến khi mười năm đã định kết thúc, lũ hài nhi cũng lớn hơn một chút, khi ấy nói thật với nàng, liệu nàng có dễ dàng chấp nhận hơn không?
Hắn chỉnh lại tấm chăn mỏng sắp trượt khỏi người Phương Dao, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cụp mắt, thấp giọng nói: "A Dao, ban đầu ta không nói là e nàng kinh sợ."
"Nàng cho rằng việc này còn chưa đủ khiến ta kinh hãi sao?" Phương Dao khẽ nhướng đôi mày.
Vào ngày nàng lâm bồn, hắn đã trao nàng một kinh hãi lớn đến thế, thử hỏi đổi lại là kẻ khác, ai còn giữ được giọng nói ôn hòa mà đối đáp cùng hắn?
"Chàng và ta đã là phu thê, nên thành thật đối đãi mới phải. Nếu không phải đã có hài nhi, chàng còn định che giấu ta đến bao giờ?"