Đứa nhỏ tựa đầu lên vai mẫu thân thì lập tức trở nên ngoan ngoãn, tay Phương Dao đỡ lấy m.ô.n.g nó, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên má nó một cái. Dù đã dứt sữa hơn nửa tháng nhưng trên người nó vẫn còn phảng phất hương sữa thơm dịu ngọt.
"Được thôi." Tạ Thính dĩ nhiên không có ý kiến gì, chỉ là rất tự nhiên cúi đầu, đưa dung nhan tuấn tú lại gần phía nàng.
Phương Dao nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa nhỏ, lại nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên mặt hắn, sau đó lập tức quay lưng lại, tiếp tục dỗ con. Khóe mắt Tạ Thính khẽ cong lên, đối với người thường ngày chủ động như hắn mà nói, lần nàng chủ động hôn hắn quả thật hiếm hoi. Hắn biết nàng da mặt mỏng, không giỏi bày tỏ tình cảm, thế nên dù chỉ là một cái chạm môi nhẹ như chuồn chuồn lướt nước cũng khiến hắn thấy mãn nguyện vô cùng rồi.
Sau giờ ngọ, cả nhà bốn người cùng nhau vào thành dạo chợ. Trong thành đang có hội miếu, người qua kẻ lại như nước chảy, tấp nập náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều.
Phương Dao ôm ca ca, Tạ Thính ôm muội muội, dạo bước thong thả theo dòng người. Trên đầu hai đứa nhỏ đội mũ đầu hổ, vừa giữ ấm tránh gió vừa tiện để che đi đôi tai hồ ly, chỉ lộ ra hai khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo đáng yêu. Lần đầu thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, đôi mắt hai đứa trẻ mở to tròn xoe, rúc trong lòng cha mẹ ngó nghiêng khắp nơi, miệng líu ríu phát ra những âm thanh trong trẻo, chẳng ai hiểu được ý nghĩa.
Trong chợ có một gian hàng bán bánh gạo, vừa mới mở nắp xửng hấp là hơi nóng tỏa ra nghi ngút, mùi thơm nồng lan tỏa khắp nơi. Phu thê mỗi người mua một cái, còn mua thêm một phần cho hai đứa nhỏ, bẻ đôi ra để chúng tự cầm ăn.
Hai đứa nhỏ đã mọc mấy chiếc răng sữa, hai tay nhỏ xíu nắm chặt bánh gạo dẻo thơm, há miệng cắn một miếng liền để lại dấu răng cong cong như vành trăng non. Một cây bánh gạo to cỡ bàn tay, hai đứa trẻ đứa này một miếng, đứa kia một miếng, chưa đi hết nửa con phố đã ăn sạch không còn sót mảnh nào.
"Ăn nhanh đến vậy sao?"
Phương Dao kinh ngạc, đưa tay lau đi vụn bánh dính trên má bọn nhỏ. Nàng vốn tưởng sau khi dứt sữa, chúng cần thời gian để thích nghi với thức ăn rắn như thế này. Giờ nhìn lại, quả thật giống như phụ thân chúng đã nói, trẻ con yêu tộc dễ nuôi, không hề kén ăn chút nào.
Đi ngang qua gian hàng bán trống lắc tay, chủ quán thấy họ bế theo con liền hăng hái rao mời.
Muội muội bị chiếc trống biết động đậy kia hấp dẫn sự chú ý, đôi mắt tròn vo mở to. Mỗi lần trống lắc phát ra âm thanh là nó lại cười khanh khách thích thú.
Phương Dao mua một đôi trống lắc, đưa chiếc còn lại cho ca ca. Nhưng A Chính dường như chẳng mấy hứng thú với món đồ chơi phát ra âm thanh kia, chỉ liếc nhìn vài lần rồi lại tiếp tục gối đầu lên vai mẫu thân mút tay.
Đi được một lúc, A Chính đang yên vị trong lòng bỗng nhiên phát hiện điều gì đó thú vị, liền ngồi thẳng dậy, đôi mắt tròn xoe sáng rỡ. Tay nhỏ chỉ về phía sau lưng Phương Dao, khẽ hô lên: "Mẫu thân, nhìn... kia, kia kìa!"
Phương Dao nhìn theo hướng con chỉ, thấy bên cạnh có một gian hàng bày rất nhiều vũ khí tí hon dành cho trẻ con. Có kiếm trúc, thương trúc, cả nỏ trúc, đều được điêu khắc và mài dũa nhẵn nhụi, trông khá tinh xảo và bắt mắt.
Phương Dao thấy A Chính vô cùng yêu thích, bèn chi ra mấy đồng tiền mua cho nó một thanh kiếm trúc. Thanh kiếm dài hơn cả thân hình A Chính, nó hoàn toàn không thể vung vẩy nổi, nhưng lại yêu thích vô cùng, ôm chặt vào lòng không chịu buông tay.