"Ừm." Thấy hắn thành khẩn, Phương Dao mới khẽ giãn mày. Nàng cảm thấy từ sau khi hai người thành thân, cả hai dường như quá đắm chìm trong hoan ái phòng the, ngay cả việc hái thuốc bán thuốc, khám bệnh cho dân làng, Tạ Thính cũng lười biếng hơn trước.
Ngày nay đã có con cái, lại càng thêm nhiều khoản chi tiêu, muốn nuôi lớn chúng thì bọn họ không thể tiếp tục uể oải như vậy nữa, cần phải ra sức kiếm bạc.
Ngày hôm sau.
Tạ Thính bị Phương Dao giục ra cửa từ sớm để hái thuốc, nàng thì ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ. Phương Dao thay tã lót cho hai đứa trẻ đang say ngủ. Vừa thay xong không bao lâu, hai đứa nhỏ đã ê a tỉnh giấc.
Muội muội dụi mắt, ngoan ngoãn ngồi một lát, chẳng mấy chốc đã cựa quậy tay chân toan bò ra khỏi giường. Phương Dao liền nhét vào tay nó chiếc trống lắc vừa mới mua. Tiếng trống vang lên, tai hồ ly của muội muội cũng khẽ động, lập tức bị hấp dẫn, lại ngoan ngoãn ngồi yên trở lại.
A Chính thấy muội muội có đồ chơi, cũng chìa tay nhỏ về phía mẫu thân, khua khua trong không khí, Phương Dao nhìn liền biết A Chính muốn cây kiếm trúc nàng mua từ hôm qua.
Hôm qua trở về, thanh kiếm trúc được đặt lên bàn. Phương Dao đứng dậy định lấy cho con, vừa mới chạm tay vào chuôi kiếm, một cảm giác kỳ lạ và quen thuộc chợt dâng lên trong lòng, như có dòng điện lưu chạy dọc thân thể khiến nàng khựng lại ngay tại chỗ.
Phương Dao cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt như bị nam châm hút chặt, không rời khỏi thanh kiếm trúc trong tay, nét mặt lộ vẻ trầm tư....
Đến giờ Ngọ, Tạ Thính hái thuốc trở về, thu hoạch không ít, đầy cả một gùi lớn những loại dược liệu quý hiếm.
Dẫu cho trong huyễn cảnh này, yêu hoa chỉ cần búng tay đã có thể tùy ý biến hóa vạn vật, song hắn nào muốn A Dao coi thường mình. Hơn nữa, đây cũng là cách hắn muốn chứng minh, dù sau này cùng Phương Dao sống đời phàm trần, hắn vẫn có thể tự mình gánh vác, nuôi sống cả nhà bốn miệng ăn. Những dược liệu này, đều do chính tay hắn hái lượm.
Ngoài những dược liệu quý giá, Tạ Thính còn đào thêm một ít măng non. Đem phơi khô rồi mang vào thành bán, cũng có thể đổi được chút bạc vụn.
Khi Tạ Thính trở về nhà, chẳng thấy Phương Dao trong phòng. Hắn vội vàng đặt gùi thuốc xuống, trước tiên đến xem hai hài tử đang an giấc trong nôi.
A Chính ôm chặt muội muội, còn muội muội thì ôm lấy chiếc trống lắc, cả hai đều đang chìm vào giấc ngủ say nồng.
Tạ Thính chỉnh lại chiếc chăn mỏng bị tiểu muội đá lệch, rồi lại nhấc gùi thuốc nặng trĩu, sải bước về phía hậu viện, toan khoe khoang công trạng với Phương Dao.
"A Dao!"
Nét mặt Tạ Thính rạng rỡ, sải bước nhanh ra hậu viện. Vừa cất tiếng gọi tên nàng, chợt trông thấy một bóng hình tuyệt mỹ đang múa kiếm giữa sân viện, lời chưa kịp thốt đã nghẹn ứ nơi cổ họng.
Gùi thuốc trên tay hắn liền rơi thẳng xuống đất.
Dưới ánh kim ô rực rỡ, thân ảnh xuất trần của Phương Dao phất tay áo nơi sân viện nhỏ hẹp, khí thế dâng trào, phong thái ngời ngời còn chói mắt hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu. Trên tay nàng là một thanh kiếm trúc mỏng nhẹ, mỗi đường vung lên liền để lại tàn ảnh lục lam mờ mờ, lưỡi kiếm xé gió, phát ra âm thanh ngân vang réo rắt.
[Dùng kiếm gỗ chưa mài sắc mà vẫn có thể múa ra kiếm ý, thật đáng sợ thay!]
Từ sau trận giao chiến với nàng, mỗi khi yêu hoa trông thấy nàng cầm kiếm, lòng hắn lại dấy lên sự run sợ.
Phương Dao vừa múa xong một chiêu, xoay người lại đã thấy Tạ Thính đứng lặng dưới mái hiên. Nàng lập tức thu thế gọn gàng, giắt thanh kiếm trúc ra sau lưng.