Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 47: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

"Phụ thân, sư tổ với các sư thúc cho chúng con rất nhiều lễ vật đó."

Hai đứa nhỏ háo hức duỗi tay khoe Lưu Quang Ngọc Điệp, tựa chia sẻ món bảo bối yêu thích với phụ thân.

"Sư tổ, sư thúc?" Tạ Thính nhìn về phía Phương Dao.

"Ừ, hai đứa đều được kiểm tra ra có linh căn. A Chính là đơn linh căn, A Viên là vô sắc linh căn, sư phụ đã định sẵn sau khi chúng đủ tám tuổi sẽ đích thân dạy dỗ."

Phương Dao liếc nhìn Tạ Thính, tuy chỉ là phàm nhân nhưng lại sở hữu dung mạo tuấn mỹ trước mắt, đoạn lại quay sang nhìn hai đứa trẻ tư chất xuất chúng. Nàng cứ cảm thấy việc bản thân mang song linh căn lại có thể cùng một phàm nhân sinh ra đơn linh căn là chuyện kỳ quái phi thường, so với nhặt được trăm vạn linh thạch nơi ven đường còn khó tin vạn phần.

Nàng nhân lúc nói chuyện tiến lại gần Tạ Thính, âm thầm phóng xuất một tia thần thức, lặng lẽ dò xét khí tức trên thân hắn.

Tạ Thính tự nhiên cảm thụ được luồng thần thức đang quanh quẩn dò xét, song vẫn điềm nhiên pha một ấm trà.

Hắn vốn không quen thưởng thức loại trà lá đắng chát này, nhưng biết Phương Dao ưa thích nên luôn chuẩn bị sẵn. Hắn rót một chén trà đưa đến trước mặt nàng, làm như vô tri, cất lời hỏi: "Đơn linh căn và vô sắc linh căn là tư chất tốt ư?"

Sau khi cẩn thận kiểm tra, Phương Dao khẽ nhíu mày, trên thân hắn hoàn toàn chẳng có chút d.a.o động linh lực nào, quả thật là một phàm nhân.

Nàng đưa tay nhận lấy chén trà, khẽ gật đầu đáp: "Thiên phú rất tốt, ta cũng chỉ là song linh căn kim mộc mà thôi."

Hai tay nâng chén trà nóng còn hơi nước lượn lờ, Phương Dao bất giác hồi tưởng đến ánh mắt của mẫu thân trước lúc lâm chung. Ngoài niềm hoan hỉ bởi nàng có linh căn trời ban, trong mắt mẫu thân còn ẩn chứa bi thương cùng cô quạnh vì suốt đời không thể sánh cùng bước chân con cái. Nàng khẽ rũ hàng mi, thanh nhã nhấp một ngụm trà, e ngại sẽ bắt gặp ánh nhìn tương tự trong mắt của Tạ Thính.

“Thì ra hài tử của chúng ta lại phi phàm đến nhường này.”

Nam tử thanh âm ôn nhuận, dịu dàng mà trầm thấp, mang theo ý cười m.ô.n.g lung. Phương Dao ngẩn ngơ, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh nhìn của y.

Y tuấn mỹ vô song, khẽ chống cằm, tựa vô tình lại tựa hữu ý quan sát dáng vẻ thanh tao khi nàng nhấp trà, mày mắt cong cong, ý cười trong mắt chân thành tự đáy lòng, dường như thật sự vui mừng khôn xiết trước thiên phú của hai hài tử.

Một tia nóng ấm chợt lan nơi vành tai, Phương Dao chẳng rõ có phải bởi ánh mắt quá đỗi thẳng thắn của y, hay là bởi hai chữ “chúng ta ” kia chăng.

Nàng khẽ ho khan một tiếng, đặt chén trà xuống, tránh né ánh nhìn của y: “Ta dự định từ ngày mai sẽ bắt đầu dạy hai hài tử học chữ, đọc sách.”

“Ừm hừm, hài tử đã đến tuổi cần học chữ rồi, ta rất tán đồng.”

Trước kia khi còn ở Ma Cung, Tạ Thính cũng từng có ý định cho hài tử học chữ, đáng tiếc rằng yêu tộc phần lớn đều mù chữ, trong toàn bộ yêu giới không tìm ra nổi một vị tiên sinh am tường song ngữ yêu - nhân, khiến việc học hành bị trì hoãn cho đến tận bấy giờ.

Dù vậy, hài tử mới năm tuổi rưỡi, bắt đầu học vào lúc này cũng chưa phải là quá muộn. Phương Dao nói là làm, không hề chậm trễ, chuẩn bị đầy đủ văn phòng tứ bảo, sáng sớm hôm sau trời còn chưa tỏ mặt người, nàng đã tìm đến hai hài tử.

Hai hài tử chưa từng dậy sớm đến thế bao giờ, vẫn còn đang níu chăn cuộn mình trên giường, bị Tạ Thính cưỡng chế kéo dậy.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 47: ---