Dẫu nàng chưa từng có ý định bỏ mặc phụ tử họ mà một mình rời khỏi huyễn cảnh, song nàng ghét nhất là kẻ khác tự ý định đoạt thay nàng. Bởi vậy, nàng nhất định phải trừng phạt y vì ba năm lừa dối vừa qua.
Tạ Thính nhận lấy cái tát không nặng không nhẹ kia, chẳng những không né tránh mà còn tiến gần thêm một bước, cầm lấy tay nàng áp lên mặt y. Cái đuôi lông xù phía sau cũng khẽ vẫy rồi quấn lấy tay nàng. Y nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của nàng, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Nếu đánh ta có thể hả giận, vậy nàng cứ đánh thêm vài cái, thậm chí dùng roi quất ta cũng chẳng sao."
Phương Dao bị vẻ mặt vô liêm sỉ của y chọc tức: "Ngươi tưởng thế là hay ho lắm sao?"
Nhưng sự việc đã đến nông nỗi này, tát cũng đã tát rồi, Phương Dao cũng không thể cứ thế trút hết lỗi lầm lên đầu y.
Dẫu y có kéo nàng vào huyễn cảnh, nhưng tất thảy những chuyện xảy ra bên trong đó, y chưa từng cưỡng ép nàng dù chỉ một lần.
Bọn họ từng bái thiên địa, cùng nhau chăn gối gần ba năm, nay lại có thêm hai hài tử đáng yêu...
Lúc này, hai tiểu hồ ly dường như cũng cảm nhận được phụ mẫu đang tranh cãi, song chúng lại chẳng làm ồn, hai cái đầu nhỏ kê sát vào nhau, ngoan ngoãn ngủ say, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn khe khẽ.
Phương Dao nhìn hai hài tử đang say giấc trong nôi, chút giận hờn còn sót lại trong lòng nàng cũng dần tan biến.
Nàng muốn cả hai hài tử này, cũng muốn cả tiểu bạch hồ từng chung chăn gối với mình. Dù có giận đến mấy, chẳng lẽ nàng đành lòng vứt bỏ phụ tử họ?
Thế nhưng mỗi khi nghĩ đến thân phận Yêu Vương của Tạ Thính, huống hồ việc rời khỏi huyễn cảnh sẽ khiến nàng đánh mất toàn bộ ký ức ở nơi này...
Phương Dao khép mắt lại, trong lòng đã lờ mờ liệu được sau khi thoát khỏi huyễn cảnh, nàng sẽ phải đối mặt với bao nhiêu phiền toái.
Tạ Thính nhận ra nàng dường như đã không còn tức giận như trước, bèn nhẹ giọng đề nghị: "A Dao, khi nãy ta từng gặp một đôi phu thê đang sống trong huyễn cảnh, bọn họ sống rất hạnh phúc, hay là chúng ta cũng thử..."
Phương Dao lắc đầu, cắt ngang lời y: "Phàm nhân chẳng thể mãi đắm chìm trong huyễn ảnh giả dối."
Nàng suy nghĩ một hồi, theo bản năng đưa tay sờ lên hông, nhưng lại chạm vào khoảng không hư vô. Nàng khó chịu nhướng mày hỏi y: "Túi trữ vật của ta ở đâu?"
Tạ Thính "ừm" một tiếng, vội vàng đứng dậy: "Ta đi lấy cho nàng ngay."
Sau khi tiến vào huyễn cảnh, hoa yêu lo y bị bại lộ thân phận nên đã dặn dò y giấu những vật tùy thân của nàng, bao gồm cả Tuyết Tịch Kiếm.
Tạ Thính mang đến túi trữ vật và Tuyết Tịch Kiếm của nàng. Phương Dao đeo kiếm lại bên hông, mở túi trữ vật lấy ra một phiến ngọc bội trông hết sức bình thường, đưa cho y, cất lời: "Ngươi hãy giữ lấy phiến ngọc bội này, đây là di vật của mẫu thân ta. Sau khi thoát khỏi huyễn cảnh, hãy lấy vật này làm chứng, ta sẽ tin những lời ngươi nói."
Sau một lần mất trí nhớ, Phương Dao mới thấu hiểu ký ức quý giá đến nhường nào. Nàng không thể vì bản thân mình mà đoạt đi ký ức của Tạ Thính.
Ít nhất là vào lúc này, khi tất cả ký ức đã quay về, nàng vẫn còn yêu phụ tử họ. Phương Dao cảm thấy ba năm bầu bạn cùng họ là khoảng thời gian vui vẻ, rực rỡ nhất trong hơn hai trăm năm hồi ức của nàng.
Nhưng dẫu huyễn cảnh có đẹp đẽ đến nhường nào, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực phũ phàng.
Nàng đã vô cớ mất tích suốt ba năm ròng, chỉ sợ sư phụ cùng các sư đệ, sư muội đã lo lắng đến phát cuồng rồi.
Nghĩ đến đây, Phương Dao không còn ngồi yên được nữa, dứt khoát đứng dậy, đoạn nói với Tạ Thính: "Mau bế hai hài tử lên, chúng ta rời khỏi huyễn cảnh ngay bây giờ!"