Hai ngày trước đại hôn, Phương Dao từng thắc mắc với Tạ Thính rằng hôn lễ của yêu giới có quy củ gì đặc biệt chăng.
Tạ Thính khi ấy chỉ nói hôn lễ của yêu giới chẳng mấy nghi lễ rườm rà, mọi chuyện hắn sẽ cho người thu xếp chu đáo, đến lúc đó nàng chỉ cần có mặt là được.
Bởi vậy Phương Dao thật sự tưởng rằng sẽ chẳng có nghi thức gì đặc biệt. Sáng hôm ấy nàng thậm chí còn luyện kiếm một hồi rồi mới bước lên truyền tống trận đến Vương Thành.
Nào ngờ vừa bước ra khỏi trận truyền tống, nàng lập tức bị một đám thị nữ tai mèo vây kín. Các nàng thay nhau điểm phấn tô son, búi tóc cài hoa, thử qua mấy bộ hỷ phục bằng lụa mỏng thêu châu xếp tầng, suốt một canh giờ loay hoay không ngớt, đoạn lại bị đưa thẳng lên xe hoa.
Phương Dao ngày thường chỉ thích mặc y phục trắng với kiểu dáng giản dị, chưa từng ăn vận hoa lệ đến nhường này bao giờ.
Các thị nữ thậm chí còn vẽ lên trán và đuôi mắt nàng vài nhánh hoa văn. Trong giới tu sĩ không có thói quen điểm tô trên mặt như vậy, Phương Dao trong lòng hoài nghi, trang điểm đến nhường này liệu thật sự đẹp chăng?
Thế nhưng khi trông thấy Tạ Thính đang chờ bên cạnh xe hoa, từ vẻ ngây ngốc sững sờ ban đầu cho đến sự sáng rực trong mắt hắn, nàng liền dẹp bỏ mọi nỗi nghi ngờ trong lòng, đoán chừng hẳn là đẹp thật.
Quả là một trải nghiệm mới mẻ chưa từng có.
Nam tử bên cạnh đan chặt mười ngón tay với nàng, khóe môi khẽ cong lên, dịu dàng cất lời: “A Dao, dân chúng vô cùng yêu mến nàng, bọn họ sắp bị vẻ đẹp của nàng làm cho say mê đến ngây ngất cả rồi."
Phương Dao cảm thấy lời hắn nói quả thực quá đỗi khoa trương. Dung mạo nàng trong giới tu sĩ vốn chẳng thuộc hàng xuất chúng, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy mi mục của mình quá đỗi thanh lãnh, khi chẳng cười lại càng khiến người khác cảm thấy khó gần.
Thế nhưng điều nàng không hay biết, người trong yêu tộc lại vô cùng ái mộ loại nhan sắc như nàng. Trong yêu giới, mỹ nhân diễm lệ yêu mị đã quá đỗi nhiều, ngược lại một dung nhan thanh lãnh, thoát tục như nàng mới là hiếm có khó tìm, lời đánh giá của Lư Nghiên rằng nàng chính là "thị hiếu của yêu tộc" quả thực không sai chút nào.
"Ái chà chà, tôn chủ phu nhân hãy nhìn ta đi, nhìn ta đi!”
Vô số cánh hoa như mưa bay về phía nàng.
"Tôn chủ phu nhân của chúng ta quả thật xinh đẹp khuynh thành, thảo nào khiến Yêu Vương đại nhân nhớ thương không nguôi..."
"Hóa ra nàng là phu nhân của Yêu Vương..."
Giữa đám đông, một nam tử có đuôi rắn kéo dài phía sau, ánh mắt thất thần nhìn xe hoa Phương Dao đang ngồi, sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy, lẩm bẩm tự nói: "Hỏng rồi, hỏng rồi! Nếu Yêu Vương biết ta từng trêu ghẹo nữ nhân của ngài, chẳng phải sẽ bị ngài c.h.é.m đầu mất sao?”
Thì ra chính là con xà yêu từng lôi kéo Phương Dao ở hoa lâu hôm trước.
Bằng hữu bên cạnh nghe vậy, bật cười vỗ vai hắn nói: "Chà chà, việc nhỏ nhặt thế mà ngươi cũng kinh hãi sao? Yêu Vương và phu nhân rộng lượng bao dung, e rằng còn chẳng buồn nhớ ngươi là kẻ nào ấy chứ-"
Vừa dứt lời, một viên kẹo cưới liền bay vút tới, trúng ngay đầu con xà yêu kia.
A Chính và A Viên lúc này đang ngồi trên xe hoa sau phụ mẫu, mỗi đứa đều cầm trong tay một giỏ nhỏ đựng đầy các loại kẹo cưới. Hai bàn tay bé nhỏ thi thoảng lại vốc một nắm, vui vẻ rải ra hai bên đường.
Hai đứa trẻ hôm trước vừa dự lễ thành thân của Tô Minh Họa và Đường Kỳ, mới biết nhân tộc có tục lệ rải kẹo cưới trong hôn lễ. Thế là đặc biệt nhờ Lư Nghiên chuẩn bị kẹo cưới, rải cho dân chúng trong thành lấy hỷ khí.