Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 49: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt cán bút, kiên định hạ nét ngang, cong móc, sau đó mới phẩy một nét, rồi lại viết thêm một nét ngang nữa, cuối cùng mới chấm một điểm mực nhỏ lên trên nét ngang ấy.

Phương Dao đành bất đắc dĩ chỉnh lại: “A Viên, khi viết chữ phải theo thứ tự từng nét, thứ tự của con đã sai rồi.”

“Tại sao nhất định phải viết theo đúng thứ tự đó sao ạ?”

A Viên không hề cố tình cãi lời mẫu thân, chỉ là trong lòng chân tâm thắc mắc, con bé thật sự thấy nét chữ của mình nào có khác chi của ca ca đâu.

Phương Dao ngẫm nghĩ một lát mới đáp: "Bởi lẽ viết như thế sẽ đẹp hơn, tốc độ cũng mau lẹ hơn, đồng thời giúp các con dễ bề thấu hiểu và ghi nhớ rõ ràng kết cấu của từng con chữ. Thứ tự nét bút vốn là quy củ đã lưu truyền từ ngàn xưa, phàm là vật gì không quy củ, ắt chẳng thành khuôn phép."

A Viên gãi đầu lia lịa, càng nghe càng thấy mờ mịt m.ô.n.g lung, con bé tủi thân tựa người lên mặt bàn: "Mẫu thân, nếu không viết theo quy củ thì con sẽ không còn là Phương Viên nữa ư?”

"Muội muội à, ' không có quy củ thì không thành khuôn phép' chỉ là một câu tục ngữ thôi, không phải đang nói muội đâu." Phương Chính tốt bụng cất lời giải thích.

Phương Dao nhìn nén hương đã cháy gần cạn, hít sâu một hơi rồi nói: "Chúng ta tiếp tục viết chữ tiếp theo."

Nét chữ "Chính" của ca ca thật dễ viết làm sao, nét ngang thẳng tắp, nét dọc thẳng hàng, chỉ vài nét là đã thành hình.

A Viên lấy lại lòng tin, nắm chặt cán bút, vừa hạ bút liền vẽ ra một vòng tròn.

Phương Dao cố gắng khiến giọng mình không quá nghiêm nghị: “A Viên, con đang vẽ gì vậy?”

A Viên đưa tay chỉ vào nét chữ mẫu của Phương Dao: "Con đang vẽ vòng tròn bên ngoài chữ Viên."

"Đó không phải là vòng tròn, là bộ khẩu, phải viết từng nét một, không thể vẽ thành một nét liền mạch." Phương Dao dứt khoát đứng dậy, cầm tay Phương Viên chỉ dạy con bé viết xong một chữ "Viên" hoàn chỉnh.

A Viên nhìn chữ "Viên" mình vừa viết, lại nhìn nét chữ của ca ca đã khô nét từ lâu, cứ cảm thấy chỗ nào đó không ổn, bắt đầu dùng tay đếm từng nét.

Không đếm thì thôi, vừa đếm xong con bé phát hiện chữ "Viên" của mình so với chữ "Chính" của ca ca nhiều hơn hẳn tám nét, mà chữ "Phương" trong tên cả hai huynh muội chỉ có vỏn vẹn bốn nét mà thôi.

A Viên ném bút, suy sụp ôm đầu, giọng mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: "Tại sao tên ca ca đơn giản còn tên con lại phức tạp thế này. Con không muốn gọi là A Viên nữa, con muốn đổi tên với ca ca!"

Phương Dao nhìn nữ nhi đang giận dỗi, thản nhiên nói: "Cho dù con có đổi tên thì sớm muộn gì cũng phải học cách viết chữ Viên."

A Viên khóc còn lớn tiếng hơn.

Lúc này Tạ Thính bưng trà cùng một đĩa hoa quả bước vào, A Viên nín khóc đôi chút, ánh mắt câu cứu nhìn về phía hắn: "Phụ thân, tên của con nhiều nét quá, thật sự rất khó viết, thật không công bằng, hu hu hu....”

Tạ Thính ở bên ngoài đã nghe rõ toàn bộ, thấy sắc mặt Phương Dao đã hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn nào, bèn đặt đĩa trong tay xuống, dịu giọng nói: "Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát đã nhé?”

Phương Dao đưa tay day trán, hôm nay nàng đã nói nhiều hơn cả mười năm gom góp lại.

Giảng dạy kiếm đạo cho các đệ tử đâu cần hao tổn tâm trí đến thế, đệ tử nào không nghe lời thì nàng đánh cho khuất phục. Gặp hai đứa nhỏ này thì đánh không được, mà mắng cũng không xong.

Sự nhẫn nại của nàng đã gần như cạn khô, cần hít thở một chút, kẻo bị đám nhóc này chọc tức đến hộc m.á.u mà chết.

"Chàng hãy dạy chúng đi." Phương Dao đứng dậy nói.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 49: ---