Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 56: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Phương Dao sững sờ đến ngây dại, khẽ đưa mắt nhìn bụng dưới vẫn còn phẳng lì của nàng ta. Thể chất của tu sĩ vốn đặc biệt, mang thai cũng chẳng hề lộ rõ, lại không có triệu chứng ốm nghén hay bất kỳ điều gì khác thường, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể nhận ra.

Hai chữ "chúc mừng" đã chực tuôn ra cửa miệng, nhưng Phương Dao chợt nhớ đến cặp song sinh từ trên trời rơi xuống nhà mình, gần đây khiến nàng đau đầu không thôi, chợt nghĩ lại, tựa hồ cũng chẳng có gì đáng mừng cho lắm, liền nuốt ngược hai chữ ấy vào bụng.

Sư muội rón rén tiến lại gần, khẽ chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư tỷ, muội chỉ muốn hỏi thăm một chút, lúc tỷ mang thai thường dùng gì? Hoặc là đạo lữ của tỷ thường nấu những món gì, có kiêng kỵ điều chi không? Trong lúc dưỡng thai có cần chú ý điều gì chăng? Để bọn muội có thể học theo.”

Gần đây, chư vị sư tỷ sư muội trong tông, những người đã có thai hoặc đang chuẩn bị hoài thai, đều ngấm ngầm ngưỡng mộ việc Phương Dao và một người phàm sinh hạ được hai hài tử mang song linh căn, trong lòng đều tò mò không hiểu nàng làm được bằng cách nào, chỉ là chẳng ai dám cất lời dò hỏi. Chỉ có nàng ta, vì từng có tình nghĩa ngủ chung giường với Phương Dao năm nào mới dám đánh bạo đến thỉnh giáo.

Sự im lặng của Phương Dao tựa như sấm sét ngang trời.

Nàng ngẩng đầu, đưa mắt lướt qua phía sau sư muội. Cách đó không xa, vài đệ tử đang lén lút quan sát, tựa hồ đang chờ nàng ta lấy được tin tức rồi chia sẻ lại cho bọn họ.

Phương Dao thầm may mắn vì đã giấu đi linh căn chân thật của hai tiểu hài tử, bởi chỉ cần tiết lộ là song linh căn thôi cũng đã khiến người người dõi mắt, nếu thật sự công bố rộng rãi, chẳng biết sẽ dẫn tới bao nhiêu phong ba điên cuồng.

"Sư muội, việc này, ta thật sự không rõ. Ta còn có việc, xin cáo từ trước vậy."

Phương Dao áy náy gật đầu với sư muội, rồi như thể đang chạy trốn, trong chớp mắt đã ngự kiếm bay đi thật xa tít tắp. "Ngươi có dám chắc tin tức này là thật chăng?"

"Dĩ nhiên rồi Tịch sư huynh, đến cả ta mà huynh còn không tin tưởng sao?"

Bên cạnh một con suối trên đỉnh Lăng Vân Phong, Tịch Tri Nam cùng một đệ tử đang rúc mình sau gốc cây, lén lút thì thầm to nhỏ.

Vị đệ tử kia tên là Hồ Phong, phụ thân là tán tu, nhưng có qua lại làm việc cho Tịch gia. Từ khi nhập tông đã nhanh chóng bám lấy Tịch Tri Nam, trở thành kẻ tâm phúc trung thành nhất bên cạnh hắn.

"Ta đã quan sát rồi, kẻ phàm nhân kia mỗi ngày vào giờ này đều tới bờ suối giặt y phục, chờ thêm chút nữa chắc chắn hắn sẽ đến." Hồ Phong quả quyết nói. Trong bụi cây muỗi mòng khá nhiều, Tịch Tri Nam đã dần mất kiên nhẫn, song nghĩ tới kế hoạch trả thù của bọn họ, đành cắn răng nén giận, tiếp tục ẩn mình sau gốc cây.

Sư tỷ phạt hắn chép ba trăm lượt Tâm Kinh, chép đến nỗi cổ tay hắn như sắp đứt lìa. Tiểu quỷ đó ra tay quả thật hiểm độc, vết răng trên cánh tay mấy ngày rồi vẫn chưa tan hết.

Điều quan trọng nhất là miếng ngọc bội kia là pháp khí phòng ngự phụ thân hắn tặng. Dù Tịch gia gia nghiệp hiển hách, cũng chẳng xa xỉ đến mức tùy tiện ban tặng pháp khí trung phẩm. Khi ấy vì sĩ diện mà hắn mới lấy ra, nào ngờ lại thật sự bị hai tiểu tử kia đoạt mất. Nếu để phụ thân hắn hay được, nhất định sẽ bị đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Hai tiểu tử kia giờ đã trở thành bảo bối trong mắt chưởng môn, chư vị sư huynh sư tỷ trong tông đều thiên vị chúng. Thế nhưng Tịch Tri Nam chợt nhớ đến bọn chúng còn có một người cha phàm nhân. Hắn chẳng động đến được hai tiểu quỷ kia, lẽ nào lại không động nổi một kẻ phàm nhân ư?

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 56: ---