A Viên thẳng thắn như ruột ngựa, lời trong lòng nghĩ sao thì thốt ra y như vậy.
"Hai đứa còn đánh nhau nữa à?" Vầng trán Phương Dao càng nhíu sâu hơn.
"Hắn đẩy ca ca ngã, nhưng chúng con cũng không chịu thiệt, con cắn hắn một cái." A Viên nói đến đây vẫn còn hậm hực tức giận.
Tạ Thính đứng bên nghe mà suýt bật cười thành tiếng. Quả không hổ là nữ nhi của hắn, người khác đẩy một cái, nó cắn lại một miếng, quả thực không bao giờ chịu thiệt thòi.
Thấy ánh mắt Phương Dao liếc sang, Tạ Thính lập tức ngồi thẳng người, thu lại ý cười: "A Viên, cắn người là không đúng."
A Viên khẽ lầm bầm, rõ ràng không phục.
"Vậy hắn đẩy ca ca thì đúng sao?"
A Chính có chút chột dạ, không dám nhìn mẫu thân. Khó khăn lắm mẫu thân mới chịu đổi ý dạy kiếm pháp, nhỡ mẫu thân biết ta đánh nhau mà không vui, lại không cho học nữa thì biết làm sao?
Chỉ thấy mẫu thân chìm vào trầm mặc một lát, sau đó thu lại toàn bộ giấy bút vừa bày ra: "Hôm nay không viết chữ nữa."
Hai đứa trẻ nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt ngập tràn nghi hoặc.
"Ra sân viện, bắt đầu học." Ánh mắt Phương Dao sắc bén như đao, từng chữ thốt ra dứt khoát rành mạch.
Hài tử của nàng có thể không nghe lời, có thể không biết chữ, nhưng đánh nhau tuyệt đối không thể thua kém!
Phương Dao bẻ một nhành hải đường từ trong viện, xoay người lại, dặn dò hai đứa trẻ: "Hai con còn chưa bắt đầu tu tập tâm pháp, chưa thể dẫn khí nhập thể. Nhưng mấy chiêu ta dạy hôm nay không cần dùng đến linh khí, thừa sức để hai con phòng thân."
A Chính ngẩng đầu hỏi: "Mẫu thân, học những chiêu này xong có đánh thắng được Tịch Tri Nam không?"
Tịch Tri Nam đẩy nó, nó cũng lấy làm tức giận, nhưng nó còn nhỏ, không cao bằng người, cũng chẳng mạnh bằng người, không đánh lại được. Trong lòng thầm nhủ: quân tử báo thù mười năm không muộn, cứ ăn nhiều một chút, đợi khi trưởng thành sẽ đòi lại món nợ này.
Phương Dao nhướng mày: "Có thể đánh mười đứa, nhưng điều kiện là phải học cho nghiêm túc, nắm được tinh túy."
Đôi mắt A Chính sáng bừng: "Con nhất định sẽ học chăm chỉ!"
A Viên thì ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi: "Mẫu thân, con cũng phải học sao?"
"Dĩ nhiên, không học thì làm sao bảo vệ phụ thân con được chứ?"
A Viên "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn chấp nhận số phận. Kỳ thực, nó chẳng mấy mặn mà với việc học kiếm, huống chi phụ thân thần thông quảng đại như vậy, cần gì đến một tiểu nha đầu như nó bảo vệ chứ?
Nhưng lời mẫu thân dạy, nó không dám cãi lại.
"Hai chân đứng song song, hai đầu gối hơi chùng xuống, năm ngón chân bám đất, trọng tâm đặt ở giữa, hơi thở giữ đều, hạ vai, thu hông, hai tay đưa ra trước, ngón tay khẽ cong..."
Hai đứa trẻ theo khẩu quyết của mẫu thân mà bắt đầu đứng tấn. Phương Dao cầm nhánh cây hải đường trong tay, thỉnh thoảng chỉnh sửa tư thế cho bọn trẻ.
Một canh giờ sau, hai đứa trẻ toàn thân đẫm mồ hôi như tắm. A Viên không chỉ toàn thân run rẩy, miễn cưỡng giữ vững tư thế, mà ngay cả giọng nói cũng run rẩy, mang theo tiếng nức nở:
"Mẫu thân, chẳng phải chúng ta học kiếm hay sao? Sao lại phải học dáng khỉ? Chân con mỏi lắm rồi..."
"Vừa bắt đầu học kiếm, điều quan trọng nhất chính là hạ bàn phải vững. Về sau, trước khi luyện kiếm đều phải trụ mã bộ suốt một canh giờ." Phương Dao điềm nhiên đáp, giọng điệu nhẹ như mây trôi gió thoảng.
A Viên nước mắt lưng tròng, thầm rơi lệ trong lòng. Học kiếm khổ quá, càng làm nó chẳng mảy may hứng thú với kiếm thuật. Nó vẫn thích thuật pháp của phụ thân hơn, chỉ cần khẽ động ngón tay là có thể đánh bại kẻ địch.
---