Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 84: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Đường Kỳ bị đá bay ngã xuống đất, gắng gượng bò dậy, đưa tay lau vết m.á.u nơi khóe miệng, chống kiếm đứng vững, đoạn nuốt xuống một viên đan dược. Hắn vừa định tiến lên tương trợ, chợt nghe "két" một tiếng, cửa viện bỗng nhiên bị đẩy ra.

Vị nam tử đồng hành cùng Phương Dao ngoài phố ban nãy, trong tay cầm hai cây kẹo đường, đang chầm chậm bước vào.

Phương Dao lúc này đang quay lưng về phía cửa viện, dốc toàn lực đối phó với Hãi Điểu, căn bản chẳng phát hiện có người đến. Mà từ vị trí của Hãi Điểu lại vừa vặn đối diện với cửa viện.

Hãi Điểu lúc này vẫn chưa hoàn toàn mất hết thần trí. Sau khi nhìn thấy dung mạo của vị nam tử kia, đôi mắt nhuốm đầy tơ m.á.u bỗng mở to trong thoáng chốc, tựa như gợi lên cố sự nào đó, lại như trông thấy sự việc không thể tin nổi.

Vào thời khắc sinh tử như thế này, chỉ một khắc thất thần thôi, cũng đủ đoạt mạng.

Tuyết Tịch lặng lẽ áp sát, hàn mang chợt hiện, huyết hoa vọt cao mấy thước, đầu Hãi Điểu liền bay ra ngoài, lăn lông lốc đến bên chân Tạ Thính.

Hắn còn chưa kịp cúi đầu nhìn, một luồng khí tức lạnh lẽo như tuyết đã tràn tới, tiếp đó trước mắt liền ngập trong ánh sáng trắng xóa.

Phương Dao nhìn thấy Tạ Thính, chẳng kịp nghĩ ngợi đã giật dây buộc tóc màu tuyết trắng xuống, đưa tay che mắt hắn.

Trong viện lúc này chỉ toàn hỗn loạn và huyết tích. Chẳng những có bốn t.h.i t.h.ể quan binh chất đống, mà t.h.i t.h.ể Hãi Điểu cũng đã thân đầu hai nơi, cái đầu người mặt chim đẫm m.á.u kia lăn ngay dưới chân hắn.

Hắn chỉ là một phàm nhân, chưa từng chứng kiến cảnh tượng m.á.u me thế này, nhất định sẽ vô cùng kinh hãi.

Phương Dao buộc dây buộc tóc sau đầu hắn. Trên mu bàn tay phải nàng còn dính chút huyết lúc giao chiến, nàng liền dùng tay trái còn sạch sẽ, cách tay áo khẽ nắm lấy cổ tay hắn, dẫn hắn lệch sang vài bước, tránh xa cái đầu kia, sau đó khẽ dặn bên tai: "Một lát nữa hãy gỡ ra."

Dây lụa trên mi mắt mát lạnh, tiếng ồn xung quanh dần tan biến. Giọng nữ thanh thanh bên tai như được khuếch đại gấp bội, tựa gió ấm hòa tan băng tuyết lướt qua màng nhĩ, lan tỏa tận vào lòng.

Tạ Thính đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi môi mỏng vì kinh ngạc mà hơi hé mở. Nghe xong lời nàng, khóe môi hắn khẽ mím, bất giác cong lên, yết hầu khẽ chuyển động: "Được."

Còn những người khác đứng cạnh đó đều ngẩn người.

Bả vai Viên Thành Tú vẫn còn rỉ máu, song may mắn thay, vết thương chỉ do mỏ chim mổ phải.

Ngực hắn phập phồng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, suýt chút nữa đã nổ tung lồng ngực. Vừa mở miệng, hắn đã quát: "Phương Dao, ngươi không thấy mình quá đáng sao? Hắn ta thấy thì đã sao? Lẽ nào có thể dọa c.h.ế.t hắn ư?"

Bọn ta đang liều mạng c.h.é.m giết, còn nàng thì hay thật, việc đầu tiên lại là đi che mắt cho một kẻ phàm nhân.

Phương Dao khẽ liếc nhìn hắn, ngữ điệu nhàn nhạt: "Không dám chắc sẽ bị dọa đến chết, nhưng bị dọa sợ thì là điều tất yếu."

Chúc Văn Nguyệt đứng bên, chứng kiến mọi chuyện, trong lòng không khỏi cảm thán: trước kia là ai đã luôn miệng đồn rằng Phương Dao là kẻ si mê kiếm đạo, chẳng hiểu tình ý nam nữ?

Kiểu bảo hộ phu quân thế này, e rằng người thường khó lòng làm được. Viên Thành Tú nghẹn lời, lòng càng thêm căm giận: "Bị dọa một chút thì đã sao? Một kẻ phàm nhân mà ngươi quý trọng đến vậy ư? Mạng sống của bọn ta không phải là mạng chắc? Vai ta bị mổ một nhát cũng chẳng thấy ngươi thốt được một lời dễ nghe..."

"Ta nói vài lời dễ nghe là có thể giúp ngươi cầm m.á.u chắc?”

Phương Dao hiếm khi phản bác người khác, có lẽ vì tâm tình căng thẳng bỗng chốc được thả lỏng, khiến nàng chợt có chút tâm tình nhàn đàm.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 84: ---