Sáng sớm hôm sau, Thủ Chuyết đúng hẹn đến chỉ dạy hai đứa trẻ luyện kiếm.
Sau khi luyện xong đứng tấn, A Chính theo thói quen bước đến dưới gốc cây, nhón chân định bẻ hai cành cây làm kiếm. Song Thủ Chuyết đã lên tiếng ngăn lại, lấy trong túi trữ vật ra hai thanh mộc kiếm.
“Dùng những thanh này đi.”
Ánh mắt hai đứa trẻ lập tức sáng rỡ, không dám tin hỏi lại: “Nhị sư thúc, đây là dành cho chúng con ư?”
Thủ Chuyết gật đầu: “Đương nhiên rồi, mỗi đứa một thanh.”
Hai đứa trẻ mừng rỡ khôn xiết, vội vã nhận lấy kiếm rồi tỉ mỉ ngắm nghía, yêu thích không nỡ rời tay.
Dù Thủ Chuyết bề ngoài trông như một hán tử thô kệch, nhưng tay nghề lại vô cùng tinh tế. Trên chuôi của hai thanh mộc kiếm đều được khắc hoa văn khác nhau, hơn nữa ở đáy chuôi mỗi thanh đều được khắc tên từng đứa trẻ.
“Nhị sư thúc, thanh kiếm này đẹp quá, con rất thích!” A Viên vui mừng đến nỗi nhảy dựng lên, đưa kiếm lên mũi ngửi, kinh ngạc nói: “Còn có mùi thơm thoang thoảng nữa.”
A Viên biết rõ tư chất kiếm đạo của mình không bằng ca ca, hơn nữa y vốn cũng chẳng mấy hứng thú với việc học kiếm. Nhưng có thanh tiểu mộc kiếm tinh xảo này trong tay, y như được thổi bùng lên niềm hứng khởi một lần nữa.
A Chính lại càng yêu thích đến mức lật qua lật lại nhìn không rời mắt. Toàn thân kiếm được Thủ Chuyết đánh bóng mịn màng, không sót lại bất kỳ gai gỗ nào.
Đây là món quà mà y hài lòng nhất từ trước đến nay. Thanh mộc kiếm này trông rất chắc chắn, có lẽ không phải làm từ gỗ thường, từ nay y không còn lo cành cây sẽ bị gãy giữa chừng nữa.
A Chính nhìn Thủ Chuyết, trong lòng trào dâng muôn vàn cảm kích, cuối cùng hóa thành một câu: “Nhị sư thúc thật tốt bụng.”
“Khách sáo gì chứ, ta là sư thúc của hai đứa mà.”
Thủ Chuyết xoa mạnh đầu hai đứa trẻ, thấy chúng thích thú như vậy, hắn cũng an tâm phần nào.
“Cứ tạm dùng trước hai thanh này. Đợi hai đứa lên đến Trúc Cơ kỳ sẽ được vào Tung Kiếm Các chọn một thanh bản mệnh kiếm hợp tâm ý.”
“Bản mệnh kiếm là gì thưa sư thúc?” A Chính hỏi.
“Bản mệnh kiếm là thanh kiếm có thể cảm ứng tâm ý của kiếm tu. Cả đời một kiếm tu chỉ có duy nhất một thanh bản mệnh kiếm, quan trọng như sinh mệnh. Thanh Vạn Quân của ta và Tuyết Tịch của mẫu thân hai đứa đều được chọn từ Tung Kiếm Các. Trong đó còn rất nhiều danh kiếm, sau này có duyên hay không thì còn tùy vào hai đứa.”
Hai đứa trẻ nghe xong đều lộ rõ vẻ phấn khích, không nhịn được hỏi: “Khi nào chúng con mới có thể bắt đầu tu luyện?”
“Cái đó...” Thủ Chuyết gãi gãi má. “Vạn sự khởi đầu nan, trước hết hai đứa phải học hết mặt chữ đã.”
Vì thế đến tiết học viết chữ vào buổi trưa, ngay khi Cảnh Úc vừa đến, hai đứa trẻ đã chủ động đề xuất: “Tiểu sư thúc, từ nay chúng con học thêm một canh giờ nữa nhé!”
Hiếm khi thấy hai đứa nhỏ tích cực như vậy, Cảnh Úc gật đầu: “Được.”
Y lấy ra chữ mẫu đã chuẩn bị sẵn đưa cho hai tiểu bối, còn bản thân thì âm thầm lấy sách trận pháp ra ngồi đối diện, thừa lúc lũ trẻ chép chữ mà chuyên tâm nghiên cứu.
Tuy Linh Tiêu Tông là kiếm tông, nhưng cũng khuyến khích đệ tử học các đạo pháp khác. Thường xuyên có các trưởng lão từ những tông phái khác được mời đến giảng dạy, bởi lẽ thông thạo nhiều đạo thì chẳng sợ thất bại.
Nhị sư huynh tinh thông luyện khí, tam sư tỷ thì biết luyện đan, còn y thì kiêm tu trận pháp.
Sư phụ của y ở trong Lục Đạo không chỉ tinh thông kiếm đạo mà còn nổi tiếng am hiểu trận pháp. Đôi khi còn đích thân thị sát tiến độ tu tập trận pháp của y.
---