A Viên cũng bị dọa run lẩy bẩy, vội vã vung tay, ngọn lửa vừa vặn rơi xuống than dưới đáy lò luyện đan.
Tô Minh Họa lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ thần, do dự hỏi: "A Viên, vừa rồi con đã làm thế nào?"
A Viên cũng mơ màng chẳng hiểu: "Ta chỉ mong có lửa thì hay biết mấy."
"Muội muội lợi hại quá." A Chính vừa kinh ngạc vừa hâm mộ tán thán. Ban nãy, y cũng thầm nghĩ như vậy, nhưng nào có ngọn lửa nào xuất hiện đâu.
A Viên cắn ngón tay suy tư, thầm nghĩ, chẳng lẽ ta có năng lực "tâm niệm sự thành"?
Bé con giơ hai tay lên, đôi mắt trông mong nhìn trời, thầm khấn: "Vậy thì xin hãy ban cho ta thêm chút hỏa diễm nữa đi."
Thế nhưng, một hồi lâu sau, chẳng có điều gì ứng nghiệm.
Sao phép thuật lại chẳng còn linh nghiệm?
Tô Minh Họa dường như đã lờ mờ nhận ra điều gì. A Chính mang kim linh căn, dẫu có suy nghĩ đến mấy cũng khó lòng phát ra ngũ hành hỏa. Còn A Viên, vốn có vô sắc linh căn, có thể khống chế bất luận ngũ hành nào.
Ngũ hành hỏa cần có linh khí dẫn phát. Vừa rồi, nàng đã ban cho hai hài tử Thanh Tâm Hoàn, trong đó chứa một tia bổ linh, vô tình giúp A Viên ngưng tụ ra hỏa diễm. Thế nhưng, khi tia linh khí ấy tiêu tán, A Viên lại chẳng biết dẫn khí nhập thể, đương nhiên không thể tái phát.
Song, một tia linh khí mỏng manh đến vậy lại có thể khiến A Viên, kẻ chưa từng học pháp thuật, ngưng tụ ra ngũ hành hỏa ngay tức khắc?
Tâm tư Tô Minh Họa rối bời, phức tạp khôn tả. Sau khi giảng giải cặn kẽ bí quyết luyện chế Thanh Tâm Hoàn, nàng liền tuyên bố tan học.
Đợi hai hài tử rời đi, Tô Minh Họa mới thu dọn linh thảo còn vương vãi trên mặt đất. Hai chiếc lò luyện đan cỡ nhỏ kia vốn là pháp khí dùng để giảng dạy, bọn chúng cũng chẳng mang theo. Nàng nhấc lò của A Viên lên, phát hiện thân lò vẫn còn âm ấm, liền chau mày, cảm thấy có điều bất ổn.
Nàng mở nắp lò ra, chỉ thấy bên trong có hai viên đan hoàn đã ngưng tụ thành hình, tròn trịa óng ánh, ẩn chứa hào quang nhàn nhạt. ....
Khi vầng dương khuất dạng về phía tây, Cảnh Úc và Tô Minh Họa một trước một sau bước vào tiểu viện Thủ Chuyết.
"Nhị sư huynh có rảnh không, giúp đệ thử nghiệm hai tấm trận phù này đi."
"Nhị sư huynh, mau giúp muội thử xem hai viên đan hoàn này hiệu nghiệm chăng?"
Thủ Chuyết đang rèn luyện công pháp trong viện, thân trên trần trụi, mồ hôi theo từng đường nét cơ bắp cuồn cuộn lăn xuống. Thấy hai người thình lình xông vào, sắc mặt hắn liền trầm xuống, vội vàng lấy đạo bào từ túi trữ vật khoác hờ lên người.
"Trước khi vào, các ngươi chẳng biết gõ cửa hay sao?"
Cảnh Úc cười chẳng chút thành ý, nói: "Xin lỗi nhé Nhị sư huynh, hay là bọn đệ quay ra ngoài rồi gõ cửa lại một lượt?"
Thủ Chuyết cũng chẳng buồn chấp nhặt với hai người họ, chỉ chỉnh trang lại y phục rồi hỏi: "Có chuyện gì mà gấp gáp đến vậy?"
Tô Minh Họa liếc nhìn Cảnh Úc cũng đang sốt ruột chẳng kém, bèn dựa theo lễ nghi kính lão yêu trẻ, lùi lại một bước, nhường lời: "Tiểu sư đệ nói trước đi."
Cảnh Úc cũng chẳng khách sáo thêm, lấy ra hai tấm trận phù nói với Thủ Chuyết: "Nhị sư huynh, ta cần huynh phối hợp để thử nghiệm hai tấm trận phù này."
"Đây là Hợp Kiếm Trận? Cuối cùng ngươi cũng đã vẽ thành công rồi ư?" Thủ Chuyết biết Tiểu sư đệ gần đây vì không vẽ ra được Hợp Kiếm Trận mà khổ não khôn nguôi.
Cảnh Úc không tiện nói ra rằng đây là kiệt tác của hai tiểu sư điệt vừa tròn năm tuổi rưỡi, chỉ đáp: "Cũng chưa chắc có thể thành công, cứ thử trước đã."
---