May mà nàng ta không dám tùy tiện thử đan hoàn do A Viên luyện chế. Nghĩ đến nhị sư huynh thân thể cường tráng hiếm có, bèn mang đến nhờ huynh ấy thử thuốc. Nếu là nàng ta uống, cho dù có dùng giải độc đan, e rằng đôi môi ít nhất cũng phải sưng vù đến hai ngày mới xẹp.
Thủ Chuyết vẫn còn khó hiểu: "A Viên hiện giờ ngay cả dẫn khí nhập thể còn chưa làm được, vậy mà lại có thể luyện ra Thanh Tâm Hoàn ư?"
"Chứ còn gì nữa? Bởi vậy ta mới mang đến đây, muốn huynh thử xem dược hiệu thế nào."
Thủ Chuyết vốn dĩ không tin, nhưng nghĩ đến thiên phú của hai đứa trẻ kia vốn không phải hạng thường nhân, vả lại Tô Minh Họa tuy thường ngày lắm mưu nhiều kế nhưng cũng không đến mức lấy chuyện như thế này ra đùa giỡn, rồi đổ tiếng xấu lên đầu hai đứa trẻ, bèn tin đến chín phần mười.
"Kỳ thực hai tấm trận phù của ta cũng là do A Viên và A Chính vẽ đấy."
Cảnh Úc thấy Tô Minh Họa đã khai thật, cũng thành thật bộc bạch.
Thủ Chuyết nhất thời nghẹn họng, chẳng biết phải đáp lời ra sao.
Hóa ra hai kẻ này không dám dùng phù do hai đứa trẻ vẽ, đan do hai đứa luyện, liền kéo hắn ra làm vật thí nghiệm sao?
"Xem ra hai đứa nhỏ đích thực có thiên tư về trận pháp." Cảnh Úc vuốt cằm, trầm ngâm nói.
Trận văn phức tạp đến nhường vậy mà hai đứa lại có thể sao chép không sai một nét, nghĩ đến hắn hồi năm tuổi vẽ một con rùa còn thiếu chân cụt đuôi, thật không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
"A Viên rõ ràng có thiên phú hơn ở phương diện đan đạo, học trận pháp thì có gì hay ho, vừa khô khan lại nhàm chán vô cùng." Tô Minh Họa không đồng tình, lập tức phản bác.
"Luyện đan mới là môn phụ, chỉ dùng làm hỗ trợ. Nếu học trận pháp đến nơi đến chốn thì công thủ đều thuận tiện."
"Ngươi nói cái nào là môn phụ? Được lắm! Vậy thì ngươi đem hết mấy viên đan dược ta đã cho ngươi những năm qua trả lại đây, nhả hết ra cho ta!" Thấy Tô Minh Họa và Cảnh Úc chỉ mới nói vài câu đã đỏ mặt tía tai, Thủ Chuyết vội vàng đứng ra giảng hòa: "Việc này có gì mà phải tranh cãi? Đại sư tỷ là kiếm tu, hai đứa nhỏ sau này tự nhiên cũng phải kế thừa y bát. Chính đạo học kiếm, trời sinh kiếm tâm mà không học kiếm chẳng phải là uổng phí thiên tư sao?"
"Nhị sư huynh, lời ấy sai rồi."
Tô Minh Họa lắc đầu, giọng nói mang vài phần cảm khái chuyện xưa khó lòng thay đổi: "Tuổi này chính là lúc cần bồi dưỡng sở thích. Khi xưa ta vì còn nhỏ, lại không có người dẫn đường nên mới tùy tiện chọn kiếm đạo. Nếu không thì thành tựu đan đạo của ta chắc chắn còn vượt xa tu kiếm. Bây giờ muốn đổi đường cũng đã quá muộn rồi."
Thủ Chuyết chần chừ: "Vậy hai vị nói xem phải làm sao?"
Thái độ của Tô Minh Họa rất kiên quyết: "Thiên phú của A Viên không thể bỏ phí, phải để nó học luyện đan cùng ta. Còn tiểu sư đệ thì đi dạy A Chính trận pháp, chúng ta sẽ tách ra mà dạy bảo."
"Ta đồng ý." Cảnh Úc gật đầu.
Thủ Chuyết nghĩ một hồi, lại cảm thấy để hai đứa trẻ tách nhau ra e rằng không ổn, bèn nói: "Vậy thế này đi, đại sư tỷ còn chưa về, chúng ta cũng không thể tự ý quyết định thay sư tỷ được. Chi bằng cứ dạy cả hai. Ngày lẻ thì tam sư muội dạy luyện đan, ngày chẵn tiểu sư đệ dạy trận pháp. Ai cũng không được can thiệp vào việc của người kia."
"Cũng được thôi."
Ba người nhất trí, vỗ mạnh một tiếng tay, lập tức đạt thành hiệp nghị, sắp xếp thời khóa biểu cho hai đứa trẻ rõ ràng, rành mạch.
Ánh dương vừa ló rạng từ phương Đông, xuyên qua khung cửa sổ khép hờ, rọi xuống nền đất một mảng ánh sáng vàng rực như dát vàng óng ả.
---