[80] Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước

Chương 57

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

----

Sắc mặt Hứa Nhất Ngưng lúc trắng lúc đen, cô ta tức điên lên, đầu óc trống rỗng.

Cô ta lẩm bẩm với chính mình:

"Không, chủ nhiệm Thẩm, bà đừng tin họ, Vương Mai muốn cướp công lao của tôi..."

Cô ta lảo đảo đi tới trước mặt chủ nhiệm Thẩm, giải thích với bà.

"Đủ rồi!"

Sau một cái tát, trước mắt Hứa Nhất Ngưng biến thành màu đen, không thể tin che mặt nhìn chủ nhiệm Thẩm, bà đánh cô ta.

Chủ nhiệm Thẩm nắm tay cậu bé, trong ánh mắt đầy chán ghét nhìn Hứa Nhất Ngưng, bà ghét nhất là những kẻ thích trèo lên cao.

Hôm nay con trai bà suýt nữa mất tích, người khác còn ở đây cướp công, lấy con trai bà làm mục tiêu.

Mặt Hứa Nhất Ngưng đỏ bừng, tóc che mất mặt, ánh mắt đầy oán hận. Chỉ là một chủ nhiệm mà thôi, cũng dám đánh cô ta.

Giờ phút này Hứa Nhất Ngưng không cam lòng, nước mắt chảy dài trông rất chật vật.

Nếu người ra bờ sông gặp con trai chủ nhiệm Thẩm là cô ta, cô ta cũng sẽ cứu, chỉ là Vương Mai đến sớm hơn cô ta.

Sau khi Hứa Nhất Ngưng tuyệt vọng rời đi, chủ nhiệm Thẩm trầm giọng nói: "Chuyện lần này cảm ơn cô, cô yên tâm tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này, nếu cô cần gì có thể nói với tôi."

Chủ nhiệm Thẩm sợ phiền phức nhất, bà biết sẽ có người lợi dụng thân phận của mình nên đi trước một bước.

"Được, khi nào tôi nghĩ ra sẽ làm phiền chủ nhiệm Thẩm sau."

Vương Mai sững sờ, thật ra cô vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng cô không có ý định từ chối.

Chủ nhiệm Thẩm chuẩn bị đưa cậu bé rời đi, Vương Mai gọi bà lại:

"Cậu bé rơi xuống nước không phải ngoài ý muốn, mà có người cố tình đẩy cậu từ phía sau."

"Cái gì!"

Chủ nhiệm Thẩm quay đầu lại, ai lại to gan đến mức dám chú ý đến con trai bà.

Chủ nhiệm Thẩm chỉ cho rằng đây là một chuyện ngoài ý muốn, do mẹ chồng bà không trông kỹ đứa nhỏ, ai ngờ vẫn có chuyện ẩn giấu đằng sau.

Chủ nhiệm Thẩm tức giận đến mức cả người run rẩy, trí óc của con trai bà có vấn đề, người đẩy nó phải ác độc đến mức nào.

Thím Tiết: "Đứa bé còn nhỏ như vậy, là kẻ khốn kiếp nào làm!"

"Người đẩy cậu bé ăn mặc rách rưới, mặc quần áo lao động màu xanh biển, cậu ta gầy và đen, khoảng mười mấy tuổi."

Vương Mai cố nhớ lại người mình đã nhìn thấy, miêu tả kỹ lại cho chủ nhiệm Thẩm. Cuối cùng cô lại bổ sung một câu:

"Hình như trên mặt cậu ta có vết sẹo."

Chủ nhiệm Thẩm im lặng, đôi mắt đỏ bừng, bà vừa nghĩ gần như đã biết Vương Mai đang nói đến ai.

Chủ nhiệm Thẩm nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai mình, ngồi xổm xuống, sờ đầu nhóc:

"Tiểu Bảo, chúng ta về nhà đi, bây giờ chúng ta đuổi người hại con ra ngoài."

Vương Mai và thím Tiết nhìn nhau, cảm giác như bọn họ đã biết cái gì không nên nghe.

Vương Mai thở dài, xem ra là vấn đề trong nhà.

Nhà chủ nhiệm Thẩm không ở ký túc xá mà ở chung cư có diện tích lớn hơn bên cạnh, trong đó đều là lãnh đạo, bình thường bên ngoài có bảo vệ trông coi.

Sau khi chủ nhiệm Thẩm vội vã nói lời tạm biệt với Vương Mai, cố gắng kiềm chế cơn tức giận, hỏi bảo vệ trực hôm nay:

"Hoàng Quảng đã về chưa?"

Sau khi nhận được câu trả lời rồi, chủ nhiệm Thẩm hít sâu:

"Cậu canh cửa, nếu thấy nó ra ngoài thì cản lại cho tôi."

Nói xong, bà dắt đứa nhỏ hùng hổ đi về nhà.

Bảo vệ trực ban nổi da gà, không biết ai đã khiến chủ nhiệm Thẩm tức giận đến vậy, ánh mắt vừa rồi thật đáng sợ.

Hoàng Quảng về đến nhà vốn muốn coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nghĩ đến Vương Mai, cậu ta vẫn muốn đi tránh đầu sóng ngọn gió.

Nếu sự việc không bị phơi bày, cậu ta sẽ quay lại.

Hoàng Quảng trộm tiền ở các phòng, nhét đầy một túi.

Cậu ta còn thông minh để lại một bức thư cho người nhà, trong thư viết ở thôn có chuyện cậu ta chưa làm xong, khi nào xong sẽ về.

Khi nghe được tiếng bước chân, Hoàng Quảng hoảng sợ trốn vào phòng ngủ.

Chủ nhiệm Thẩm đưa con trai vào phòng ngủ, lấy đồ chơi cho nhóc.

Dỗ dành nhóc một lúc, mới bắt đầu tính sổ.

[80] Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước

Chương 57