----
Vương Mai không nhịn được nhéo má cậu bé, cho đến khi mắt cậu bé đỏ lên sắp khóc, cô mới xấu hổ thu tay lại: "Đáng yêu quá."
Cậu bé nghe không hiểu, nghiêng đầu ngẩn người nhìn Vương Mai, ánh mắt hơi đờ đẫn.
Vương Mai không yên tâm về người khác, cô đi tìm thím Tiết bảo bà đi tìm chủ nhiệm Thẩm, còn mình ở lại chăm sóc con trai chủ nhiệm Thẩm.
Thím Tiết còn chưa bình tĩnh lại, Vương Mai đã vội vàng rời đi.
Thím Tiết đứng đó hai chân hơi run, cháu gái nuôi của bà sẽ có tiền đồ đây.
Thím Tiết không ngờ con trai của chủ nhiệm Thẩm mà bà muốn tạo quan hệ lại được Vương Mai cứu, đây sẽ là một ân tình lớn.
Bà nở nụ cười, sau khi phản ứng lại nhanh chóng đi vào trong nhà máy.
Khi chủ nhiệm Thẩm đến, cậu bé đã quen với sự tồn tại của Vương Mai, bàn tay nhỏ nhắn đang nghịch vòng tay sợi thủy tinh nhiều màu sắc buộc ở cổ tay, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Chủ nhiệm Thẩm vốn là một người phụ nữ sống an nhàn sung sướng, nhưng hôm nay bà lại mất bình tĩnh, mắt đỏ bừng sau khi nhìn thấy con trai thì chạy tới ôm lấy cậu bé khóc lớn.
Cậu bé không hiểu chủ nhiệm Thẩm đang khóc cái gì, còn cười lau nước mắt cho mẹ, lắc lắc vòng tay nhiều màu sắc trong tay cho bà xem.
Chủ nhiệm Thẩm ôm chặt con trai mới có cảm giác mất mà lấy lại được, bà lau nước mắt đứng dậy, bình tĩnh lại và hỏi:
"Cô đã cứu con trai tôi à?"
"Chủ nhiệm Thẩm, tôi và Vương Mai đã cứu cậu bé, tôi vừa đi lấy đồ ăn cho cậu bé."
Hứa Nhất Ngưng xuất hiện, từ cửa bước nhanh tới trước mặt chủ nhiệm Thẩm, chặn ánh mắt bà nhìn về phía Vương Mai.
Cô ta lắc lắc bánh bích quy trong tay, quỳ xuống lấy một cái đưa cho cậu bé:
"Chị đi lấy đồ ăn cho em, ăn thử đi."
Cậu bé vừa uống xong một bát to sữa mạch, cậu hít mũi, tiếp tục nghịch vòng tay của không để ý tới Hứa Nhất Ngưng.
"Cô định nhận công lao gì, Vương Mai cứu người, tôi còn không biết sao."
Thím Tiết sắp tức c.h.ế.t vì Hứa Nhất Ngưng không biết xấu hổ, chuyện tốt gì cô ta cũng nhận.
"Cậu bé vừa uống xong sữa mạch nên no rồi, không ăn được nữa, đừng phí sức."
"Cô nói cô và tôi cùng cứu, vậy cô có thể nói cho tôi biết thời gian và địa điểm cô cứu người, được không? Tôi nhớ rõ là một mình tôi cứu, không có cô."
Vương Mai buồn cười nói:
"Cô đang nằm mơ giữa ban ngày à, nhanh về nhà đi, trong mơ cái gì cũng có."
Vẻ mặt Hứa Nhất Ngưng tái mét, cô ta đứng dậy đi đến trước mặt Vương Mai, nắm tay Vương Mai, ánh mắt cầu xin:
"Mai Tử, cô đừng trêu đùa tôi, rõ ràng là hai chúng ta đều cứu cậu bé ở bờ sông, tôi vừa mới thay quần áo xong."
Nói xong Hứa Nhất Ngưng che miệng ho nhẹ:
"Vừa nhảy xuống sông nhiễm khí lạnh, đến bây giờ tôi vẫn chưa quen được."
Cô ta nhìn chằm chằm Vương Mai, chỉ sợ đối phương lại phủ nhận lời của mình.
Trái tim Hứa Nhất Ngưng bừng cháy, cô ta biết rất rõ sẽ nhận được lợi ích gì khi có quan hệ với chủ nhiệm Thẩm.
Hứa Nhất Ngưng muốn làm công nhân, nhưng không có cơ hội, lần này đúng là cơ hội trời ban.
Hứa Nhất Ngưng nói thầm vào tai Vương Mai:
"Chỉ cần cô nói là tôi và cô đều cứu người, cô yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ với cô.
Sau này tôi sẽ bảo Vương Cương đối xử tốt với cô, vợ chồng hòa thuận mới là điều quan trọng nhất, cô cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau chứ."
Thấy Vương Mai không nói gì, Hứa Nhất Ngưng quoay người nói:
"Vừa rồi Vương Mai nói sai, tôi và cô ấy cùng cứu.
Vương Mai, cô làm vậy là không đúng, cho dù muốn chiếm hết công lao, cũng không thể nói dối."
Vương Mai thấy Hứa Nhất Ngưng lại bắt đầu biểu diễn, không biết nói gì.
Cô không để ý đến lời nói của Hứa Nhất Ngưng, mở miệng ngăn cô ta lại:
"Lúc đó tôi tự cứu người, tôi biết rất rõ."
Nói xong, Vương Mai lại nhìn về phía chủ nhiệm Thẩm, cười nói:
" Tôi đoán chủ nhiệm Thẩm không phải kẻ ngốc, đừng dùng thủ đoạn của cô để lừa bà ấy."
"Ôi, ký túc xá chúng ta có một kẻ nói dối, còn trẻ nhưng bản lĩnh không nhỏ."
Thím Tiết tức giận nói chuyện với Hứa Nhất Ngưng.