----
Cô không biết con trai chủ nhiệm Thẩm và bà nội cậu bé lạc nhau ở đâu, chỉ biết chỗ cậu bé rơi xuống nước.
Bờ sông cách sân nhà khoảng mười phút, Vương Mai không trì hoãn mà vội vàng đi về phía trước.
Con trai chủ nhiệm Thẩm mới năm tuổi, nếu ở độ tuổi này mà rơi xuống sông vào trời lạnh, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Vương Mai định nói với chủ nhiệm Thẩm để bà chú ý, lúc trước Vương Mai muốn bà nhớ ân huệ này để tương lai của cô dễ dàng hơn nhưng cô không chịu được.
Nhưng những suy nghĩ của cô đều vô ích, chủ nhiệm Thẩm mỗi ngày đều bận rộn, không có thời gian gặp người không liên quan là Vương Mai.
Phòng của chủ nhà xưởng có người bảo vệ canh gác, hai ngày trước Vương Mai muốn đi vào, suýt nữa bị xem là kẻ xấu.
Vương Mai đi rất nhanh, khi cô đến bờ sông không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia, cô thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, cô đến sớm hơn con trai chủ nhiệm Thẩm.
Vương Mai không nhẫn tâm muốn con trai chủ nhiệm Thẩm rơi xuống sông vào mùa đông giá rét.
Quên đi, chỉ cần công lao không bị Hứa Nhất Ngưng cướp đi là được.
Cô chờ ở đây, đưa con trai chủ nhiệm Thẩm về nhà cũng coi như mang ơn rồi.
Sáng sớm, người đi đường ít ỏi, gió lạnh thổi đến mức chóp mũi Vương Mai hơi hồng, cô chà xát hai tay, thổi vào tay.
Vương Mai khóc không ra nước mắt, cô đến sớm hơn kiếp trước, cũng không biết khi nào con trai chủ nhiệm Thẩm đến.
Vương Mai đi qua đi lại bên bờ sông, ánh mắt nhìn về phía trước, cô nở nụ cười, cô đã đợi được.
Vương Mai điều chỉnh biểu cảm trên mặt, làm cho mình có vẻ đầy thiện cảm, đi về phía trước.
Nhưng thoát cái sắc mặt Vương Mai cứng đờ hô to:
"Này! Cậu là ai, làm cái gì vậy!"
Vương Mai không thể tin nổi hét to lên, cô nhìn thấy con trai chủ nhiệm Thẩm bị người ta đẩy xuống sông.
Cô không có định nhảy xuống sông, nhưng không ngờ hôm này cô thật sự phải nhảy xuống con sông này.
Đầu óc Vương Mai nhanh chóng suy nghĩ, lúc đó cô vô tình cứu con trai chủ nhiệm Thẩm, hơi thở của cậu bé rất yếu, rõ ràng đã ở trong nước một lúc.
Kiếp trước cô không nhìn thấy người đó, có vẻ như đối phương đẩy con trai chủ nhiệm Thẩm xuống rồi trốn thoát.
Không ngờ đây không phải là trượt chân rơi xuống nước.
Vẻ mặt thiếu niên mặc quần áo cũ nát vốn đắc ý, sau khi nhìn thấy Vương Mai lập tức tái nhợt, ánh mắt đầy ác độc nhìn Vương Mai nhảy xuống sông, nhanh chóng chạy trốn.
Vương Mai lớn lên trong thôn, kỹ thuật bơi lội rất tốt.
Cô nắm lấy hai tay cậu bé kéo lên bờ.
Cô mang con trai chủ nhiệm Thẩm về giống như kiếp trước, trên đường về cô gặp Hứa Nhất Ngưng.
Hứa Nhất Ngưng nhìn thấy Vương Mai ướt sũng, chán ghét lui về phía sau vài bước:
"Cô đi đâu vậy?"
Vương Mai không để ý đến cô ta, chặn ánh mắt cô ta nhìn cậu bé, đi qua Hứa Nhất Ngưng đi về nhà.
Kiếp trước chính là ở chỗ này, Hứa Nhất Ngưng nhận ra cậu bé, nhưng cô lại không biết.
Cô sẽ không bao giờ để Hứa Nhất Ngưng được chia phần ân huệ này.
Con trai chủ nhiệm Thẩm là đứa con duy nhất của chủ xưởng, dù có vấn đề về trí tuệ nhưng vẫn được gia đình chăm sóc, nuôi dưỡng.
Cơ thể trắng nõn, mập mạp, lúc này vẫn đang ngủ, trông giống một thiên thần nhỏ.
Sau khi Vương Mai thay quần áo cho cậu bé, bắt đầu suy nghĩ tất cả những gì vừa xảy ra.
Cô nhất định phải nói cho chủ nhiệm Thẩm biết chuyện này, nếu không cậu bé sẽ gặp nguy hiểm.
Không lâu sau, cậu bé tỉnh lại, rất ngoan nhưng hơi ngốc, lần đầu tiên nhìn thấy Vương Mai lập tức rơi nước mắt, đôi mắt đỏ hoe như một con thỏ nhỏ.
Vương Mai hơi bối rối, dù sao trước mặt cậu bé bây giờ cô là một người xa lạ.
Nhưng cô lại không có cách nào giải thích rõ ràng với cậu bé.
Nhưng Vương Mai suy nghĩ kỹ, nảy ra một ý tưởng.
Cô lấy sữa mạch nha từ trong chiếc túi màu xanh ra pha một bát rồi đưa cho cậu bé, quả nhiên cậu bé không khóc nữa.
Cậu bé hít mũi, cơ thể bất giác tiến lên, cho đến khi vùi mặt vào trong bát mới cảm thấy thỏa mãn uống một ngụm lớn.
Cuối cùng, cậu bé còn ợ lên.