----
Vương Mai suy nghĩ, cô đi tới bên cạnh người phụ nữ vừa nói chuyện, ngồi xổm xuống hỏi đối phương:
"Dì ơi, dì có thể nói cho cháu biết một tháng dì kiếm được bao nhiêu tiền không?"
" Tôi nói để cô cướp việc làm ăn của tôi à?"
Người phụ nữ nói xong không để ý tới Vương Mai, tiếp tục đan cái giỏ trong tay bà.
Thím Tiết rất tức giận: "Đồng chí, bà vô lý quá đấy."
"Không sao đâu dì, cháu không có ý gì khác, cháu định mở một quán bán đồ trang sức thủ công, chúng ta không thể trở thành đối thủ được.
Dì đừng nghĩ cháu đang làm lãng phí thời gian, cháu mới chuyển nhà tình cờ đến đây mua giỏ, cháu nghĩ đây là nghề của dì."
Vương Mai nói xong, giơ ngón tay cái lên, dễ dàng khen ngợi người phụ nữ.
Người phụ nữ nở nụ cười:
"Được, vì sự chân thành của cháu, tôi sẽ nói thẳng với cháu.
Hiện tại một ngày tôi kiếm được ba bốn tệ, nếu ngày nào may thì có thể kiếm được năm, sáu tệ. Nhưng nếu thời tiết xấu, không thể mở quầy hàng ra ngoài. Trừ đi những chi phí bỏ ra, thấp nhất có thể kiếm được bốn năm mươi tệ."
"Bốn năm mươi tệ?"
Miệng thím Tiết há to đến mức đủ để nhét một quả trứng gà vào, chồng bà làm việc ở nhà máy nửa đời người, một tháng chỉ có sáu mươi mấy tệ.
Trời ơi, vừa rồi bà còn coi thường việc quầy hàng, không ngờ người ta lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
Lúc này thím Tiết hoàn toàn bị con số mà người phụ nữ nói ra che mắt, trong lòng thèm muốn. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, bà lắc đầu, vẫn cảm thấy bát cơm sắt ngon hơn.
(bát cơm sắt: công việc ổn định ăn lương)
Vương Mai tính toán, cảm thấy ý tưởng buôn bán có thể thực hiện được. Cô mua hai cái giỏ từ quầy hàng của người phụ nữ, kéo thím Tiết đi đến hợp tác xã cung cấp và tiêu thụ.
Ở hợp tác xã cung cấp và tiêu thụ có rất nhiều người, Vương Mai mất rất nhiều sức mới chen vào được.
Vương Mai bị choáng ngợp bởi hàng hóa rực rỡ muôn màu, cô xem xét những hàng hóa được bày bên ngoài hợp tác xã, đồng thời suy nghĩ xem nên dùng vật liệu gì.
"Đồng chí nhanh lên, phía sau còn có người đang chờ đấy!"
Nhân viên bán hàng không đợi được nữa, khó chịu thúc giục nói.
Vương Mai gật đầu: "Đồng chí lấy cho tôi một cuộn sợi thủy tinh, sợi len màu tím và kim móc."
Trong lúc lấy đồ người bán hàng hơi do dự, dù sao những thứ này cộng lại không hề rẻ:
"Cô có mang đủ tiền và phiếu không?"
Vương Mai lấy tiền và phiếu công nghiệp từ trong túi ra.
Mua len cần có phiếu công nghiệp nên cô tìm một phiếu chưa hết hạn ở nhà.
"Đồng chí, lấy cho tôi thêm một túi dây cao su và hai túi băng đô màu đen.
Tôi có thể xem miếng vải bên cạnh được không?"
Ngón tay Vương Mai chỉ vào một miếng vải màu trắng có hoa nhỏ.
Với ánh mắt thế hệ sau của Vương Mai, tấm vải này khá tốt, dùng để làm phần bên ngoài của vải là đẹp.
Sau khi mua xong mọi thứ, Vương Mai chỉ còn lại năm đồng, cô thở dài tiêu tiền nhanh quá.
Thím Tiết vừa đi mua thịt, khi bà đi tới chỗ hẹn, hoàn toàn bị sốc. Bà chỉ vào đồ Vương Mai cầm: "Cháu mua nhiều như vậy có dùng hết không?"
Tuy nói như thế nhưng thấy Vương Mai không thoải mái vì xách nhiều đồ, thím Tiết nhanh chóng bước đến giúp cô bỏ tất cả đồ vào giỏ.
Vương Mai cười: "Thím quên cháu vừa nói định làm gì rồi sao?"
Thím Tiết sững sờ, lúc này này bà mới nhớ ra Vương Mai mua nhiều đồ để mở quầy hàng:
"Cháu mua mấy thứ này là muốn bán..." Thím Tiết hơi dừng lại, thật sự không nhìn ra Vương Mai muốn làm gì.
"Cháu muốn bán một ít đồ trang sức thủ công, những vòng tay dệt bằng sợi thủy tinh, len và vải làm đồ trang trí. Thím cảm thấy có khả thi không?"
Thím Tiết ngăn cản: "Mai Tử, nếu không bán được thì sao?"
"Thím yên tâm, thím cứ xem cháu làm đi."
Vương Mai cười nói: "Thím Tiết, chuyện này chỉ có thím và cháu biết, cháu không muốn chuyện mở quầy hàng bị truyền ra ngoài."
"Thím biết, cháu ở nhà cũng nên tránh Vương Cương."
Thím Tiết là người thông minh, nếu nhìn thấy mấy thứ này theo tính cách của Vương Cương, nhất định sẽ làm ầm lên.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày con trai chủ nhiệm Thẩm rơi xuống nước, Vương Mai không vô tình nhìn thấy giống như kiếp trước, cô đã chuẩn bị từ trước.