----
“Anh đi hỏi người khác sao?"
Hứa Nhất Ngưng tức giận chất vấn.
“Bọn họ hợp lại bắt nạt em!”
“Cô ấy mới tới chưa được một ngày, vì sao họ phải bênh Vương Mai, chuyện lần này anh không muốn nói nữa, anh chỉ cho là em quá tức giận."
Trần Phong dừng lại, lại nói: " Nhưng mà về sau anh hy vọng em không đi quấy nhiễu cuộc sống của người khác nữa, tránh xa Vương Cương một chút, như vậy là tốt cho em.”
Hứa Nhất Ngưng đứng dậy, ánh mắt lóe lên: "Anh đang cảnh cáo em sao?”
Trần Phong thở dài, gật đầu: "Bọn họ là vợ chồng không phải kẻ thù, em đi tìm Vương Cương không tốt đối với tình cảm của bọn họ."
Hứa Nhất Ngưng cười nhẹ một tiếng:
"Anh Phong, chúng ta là vợ chồng, em thật không rõ vì sao anh lại bênh những người khác, thật là khiến em thất vọng!"
Bầu trời dần dần bình minh, Vương Mai bị đánh thức bởi tiếng bước chân qua lại trong hành lang tỉnh lại, một ngày mới đã đến.
Cô ngáp một cái, chậm rãi đi xuống giường.
Lúc ăn sáng, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, thím Tiết thò đầu ra nhìn thấy Vương Cương đang ăn cơm thì trợn trắng mắt.
Bà ấy nói với Vương Mai đang mở cửa:
"Vừa lúc chị muốn đi chợ, em cũng đi với chị đi, vừa mới dọn nhà nên mua thêm đồ.”
Vương Mai gật đầu, cô đang định có ý này.
Cô chìa tay về hướng Vương Cương, ý bảo đối phương lấy tiền ra, hoàn toàn không có bị chuyện tối hôm qua làm ảnh hưởng.
Vương Cương tối hôm qua bị tức giận ngủ không ngon, làm sao có thể cho Vương Mai sắc mặt tốt.
Chẳng qua anh ta liếc mắt nhìn thím Tiết, suy nghĩ một chút vẫn lấy từ túi quần ra đưa cho Vương Mai ba tấm phiếu, Vương Mai liếc nhìn là ba tệ.
“Không đủ!"
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào túi Vương Cương.
Tiền không ít nhưng Vương Mai lại thấy không đủ.
Đầu thập niên 80 đã có người làm ăn, hiện tại tất cả mọi người đều khinh thường những người làm ăn này, chẳng ai biết tương lai sẽ xuất hiện nhà hào môn.
Cô muốn đi xung quanh xem một chút, làm ăn nhỏ cũng cần dùng tiền gấp, nhưng lại không có tài chính.
Cho nên cô dồn chú ý lên người Vương Cương.
Đối với ý nghĩ lừa tiền từ trong tay anh ta thì Vương Mai hoàn toàn không ngượng ngùng.
Vương Cương giật mình:
"Ba tệ không đủ à?"
Anh ta không vui nhíu mày, trực tiếp nổi điên:
"Làm gì mà tốn tiền thế, đồ đàn bà phá hoại.”
"Cho tôi mười đồng."
Vương Mai mở to miệng, hạ giọng:
"Thím Tiết có ý muốn giới thiệu em với chủ nhiệm Thẩm, trong tay em không có chút tiền thì sao mà người ta để ý đến tôi đây?”
Vương Mai lại nói: "Tiền lương của Trần Phong ở nhà máy cao hơn anh rất nhiều, anh không có ý kiến gì sao?"
Cô tiếp tục nói:
"Yên tâm, anh là chồng của em, em lại có thể bạc đãi anh sao.
Mười đồng này sẽ có giá trị.”
"Cô biết tiền lương của Trần Phong cao hơn tôi, được coi trọng hơn tôi sao?"
Chuyện này từ lúc Vương Cương tới đại đội cho tới bây giờ chưa từng đề cập tới, chỉ sợ làm cho người ta cảm thấy anh ta kém cỏi hơn Trần Phong.
“Thím Tiết nói với em, thím ấy nói sau này muốn ra mặt, ngoại trừ có kỹ thuật còn phải có quan hệ. Được rồi, đừng lề mề nữa, lấy ra đi."
Vương Mai nói.
Thím Tiết ở cửa nhìn Vương Mai thần bí không biết đang nói cái gì, hoàn toàn không biết đối phương đã lấy bà ấy ra làm bia đỡ đạn.
Vương Mai cầm mười lăm tệ lừa gạt được từ trong tay Vương Cương, bắt đầu đi dạo cùng thím Tiết, thuận tiện khảo sát thị trường một chút.
Năm 1980 có rất ít người bán hàng rong, nhưng cũng không phải là không có. Nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong ngõ nhỏ, Vương Mai kéo thím Tiết tiến lên nhìn.
Chỉ thấy cái gì cũng có, có bánh ngọt tự làm, còn có vải bố dệt trong nhà, cùng với các loại nông sản. Vương Mai nhìn một vòng, không có ai bằng cô.
Vương Mai muốn làm thủ công, người đàn ông kiếp trước vì phòng ngừa Vương Mai chạy trốn nên đã đặc biệt tìm công cụ và vật liệu để Vương Mai ở nhà làm việc. Tay nghề của cô coi như không tệ, hơn nữa cô nghĩ những hình thức kia hẳn là có thể kiếm tiền.
Trong mắt Vương Mai ẩn chứa ánh sáng, ánh mắt nhìn những người bày hàng vỉa hè tràn ngập hâm mộ, cô chỉ hận không thể lập tức bán hàng.
Cô kích động hỏi thím Tiết bên cạnh: "Chị nói em cũng bày một quầy được không?”
Thím Tiết hơi không đồng ý với cô: "Mai Tử,đây không phải là một công việc nghiêm túc, nếu muốn kiếm tiền thì em nên tìm một bát cơm sắt* mà làm.”
*Thời hiện đại, công nhân viên chức ở Đài Loan được gọi là “鐵飯碗 tiě fàn wǎn ” - bát cơm sắt. Do mức lương không chỉ ổn định mà còn cao, hơn nữa là về sau sẽ được nhận lương hưu. Vì vậy, công nhân viên chức luôn là một trong những mong muốn hàng đầu của nhiều bậc phụ huynh khi con cái chọn việc làm.
Vương Mai giật giật khóe miệng: "Bát cơm sắt làm sao có thể tới phiên em? Em cảm thấy chủ ý này rất tốt.”
“Không được, em là người đứng đắn. Bày hàng vỉa hè trước kia đều là đầu cơ trục lợi.
Bây giờ không ai quản, nhưng chúng ta cũng đừng dính dáng đến, lỡ đâu một ngày nào đó xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, người phụ nữ bán hàng rong cách đó không xa cảm thấy không vui.
Bà ta khó chịu nói:
"Xem cô nói kìa, chúng tôi không phải người làm việc đứng đắn nên sắp bị bắt rồi đây. Tôi nói cho mà nghe, chúng tôi kiếm được không hề ít hơn công nhân đâu.”