----
Giọng nói the thé của thím Tiết truyền khắp phòng, Vương Mai vội vàng đặt tay lên trước môi, ra hiệu đối phương nhỏ giọng một chút.
Thím Tiết sững sờ gật đầu, bà cũng từng nhìn thấy Vương Mai làm đồ trang sức, bà thực sự không ngờ rằng mình kiếm được ba mươi ba tệ từ những thứ này. Phải biết rằng, lúc Vương Mai làm việc này mất hơn mười ngày, với mức thu nhập của cô ấy, một tháng cô ấy có thể kiếm được hơn sáu mươi tệ, nhàn nhã không kém gì người đàn ông trong nhà.
Tháng này phiếu công nghiệp trong nhà thím Tiết còn ba tờ vô dụng, bà đưa toàn bộ phiếu công nghiệp còn lại cho Vương Mai, cô cũng không có ý định lấy không, từ trong túi lấy ra tiền định đưa cho đối phương.
Thím Tiết lại không cần tiền của Vương Mai.
"Thím không cần mua thêm gì nữa, để ở nhà cũng là quá hạn, vừa vặn cho cháu cũng không lãng phí. Cho nên cháu không cần trả tiền, khách khí với thím làm gì!"
Vương Mai và thím Tiết rất hợp nhau, cô cũng tin tưởng thái độ làm người của đối phương, cô cười đề nghị:
"Thím Tiết, thím có muốn làm ăn với cháu không?"
Thím Tiết thấy Vương Mai kiếm được tiền nếu mà nói không hâm mộ là giả, nhưng mà, bà thở dài mặt lộ vẻ khó xử.
"Thím không biết làm những việc như cháu".
"Một người quá chậm, cháu dạy cho thím kỹ thuật, chúng ta cùng nhau làm."
Tốc độ đan thủ công chậm, nếu muốn nhanh hơn thì việc mời người làm là điều không thể tránh khỏi, thím Tiết là người Vương Mai tin tưởng, cho nên người Vương Mai nghĩ đến đầu tiên chính là bà.
"Thím không thể không công lợi dụng cháu!"
Thím Tiết xấu hổ.
"Sao có thể, thím nhận cháu làm cháu gái ngoan, loại chuyện này cháu không tìm thím thì tìm ai."
Vương Mai cười nói.
Thím Tiết rót cho Vương Mai bát nước đường, hai người vừa uống vừa trò chuyện, Vương Mai nói tới chia tiền, cô vốn muốn tiền kiếm được chia sáu bốn, nhưng thím Tiết không muốn, vốn bà đã nhận lợi ích thật lớn, cuối cùng Vương Mai không lay chuyển được thím Tiết nên thay đổi thành bảy ba.
Buổi chiều Vương Mai vẫn ở nhà thím Tiết, chỉ cho bà kỹ xảo trong đó, công sức của cô không uổng phí, thím Tiết đã nắm giữ tất cả kỹ thuật.
Mấy ngày kế tiếp Vương Mai và thím Tiết giống như tiêm m.á.u gà, bắt đầu móc len, bện vòng tay. Nhất là thím Tiết trước kia thích nói chuyện ở trong sân nhất, mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng của bà.
Lúc trước Vương Mai nghĩ không sai, có thêm một người nên tốc độ nhanh hơn trước nhiều, cùng một thời gian, hai người làm ra số lượng trang sức nhiều gấp ba lần trước đây.
Sau khi suy nghĩ, hai người đi tới ngõ nhỏ bày hàng vỉa hè.
Vì lần bày sạp này, thím Tiết lấy ra cái bàn dư trong nhà, bày vật phẩm trang sức lên trên khăn trải bàn, so với những người bày sạp trên mặt đất bên cạnh cao lớn hơn nhiều.
Trang sức làm lần này có rất nhiều kiểu dáng mới mà Vương Mai nghĩ ra, có con thỏ nhỏ trên dây thừng dùng len móc ra, những chú mèo nhỏ vô cùng đáng yêu.
Cô còn dùng dây câu làm rất nhiều xâu chuỗi, mỗi xâu chuỗi có màu sắc khác nhau.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời ấm áp làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Ánh sáng chiếu vào vòng tay, phát ra ánh sáng chói mắt, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh. Không cần thím Tiết và Vương Mai mời chào, khách hàng đã chủ động đưa tới cửa.
Sản phẩm mới là dây buộc tóc rất được chào đón, nhất là các loại động vật nhỏ phía trên, các đồng chí nữ trẻ tuổi đeo lên, cả người tràn ngập sức sống thanh xuân xinh đẹp hơn nhiều.
Về phần vòng tay xâu chuỗi càng miễn bàn, những món đồ quý hiếm này chỉ được bán ở các tỉnh thành lớn, nhìn thấy vòng tay Vương Mai làm trong lòng vui mừng, tranh nhau muốn mua.
Trong khoảng thời gian ngắn, quầy hàng của Vương Mai không đủ hàng, hơn phân nửa người trong hẻm gần như đều đến đây.
Thím Tiết chưa từng từng thấy thế trận lớn như vậy, cả người luống cuống tay chân thu tiền, đã bắt đầu trợn tròn mắt.
Sau một hồi bận rộn thím Tiết cuối cùng cũng thích ứng, nụ cười trên khóe miệng không hạ xuống, những khách hàng này ở trong mắt bà đều là một khoản tiền lớn.
Lúc này thím Tiết đã vô cùng tin phục Vương Mai, nếu không phải cô gái đó bà ta làm sao có cơ hội kiếm tiền tốt như thế này.