----
Cháo trắng nhanh chóng được Vương Mai bưng tới, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, Thẩm Lan Đình bỗng nhiên có cảm giác thèm ăn.
Anh đứng lên, vươn tay nhận lấy bát cháo đối phương cầm, chén rất nóng, tay Thẩm Lan Đình run run.
Thấy người kia lung lay sắp đổ, bàn tay vừa định buông ra của Vương Mai nhanh chóng đưa ra đỡ lấy. Ngón tay hai người trong lúc hoảng loạn đụng vào nhau, xúc cảm xa lạ làm cho Thẩm Lan Đình khựng lại, bình tĩnh lấy tay về.
"Làm phiền cô rồi." Thẩm Lan Đình cười dịu dàng, lúc này anh đã có chuẩn bị, nhận lấy chén từ trong tay Vương Mai nhanh chóng đặt lên bàn.
Hơi nóng từ cháo trắng làm khuôn mặt Thẩm Lan Đình trở nên hơi mơ hồ. Khuôn mặt của anh rất tuấn tú, người hiền lành, lịch sự rất phù hợp với ấn tượng trước đây của Vương Mai đối với người có học thức.
Cô không khỏi căng thẳng, kinh sợ nhìn Thẩm Lan Đình giống học sinh gặp thầy giáo, ngẩng đầu lên trả lời anh giống thái độ kiếp trước, "Không phiền toái, nên làm mà."
Nhìn thấy bộ dạng này của Vương Mai, Thẩm Lan Đình không nhịn được cười nhẹ, trên khuôn mặt vốn bình thản thường ngày bỗng giống như xuân về hoa nở.
Cũng vào giờ giờ phút này, hình dáng Vương Mai dần dần rõ ràng trong đầu Thẩm Lan Đình, nước da đen và gầy gò của cô không thể che khuất được ngũ quan xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt.
Trong lòng Thẩm Lan Đình đột nhiên cảm thấy đáng tiếc, Vương Cương không xứng với cô.
"Đồng chí Vương Mai bận rộn đã lâu, lại đây ăn chung đi. "
Xưởng trưởng đột nhiên mở miệng, vẫy tay với Vương Mai.
Còn chưa biết Vương Mai phản ứng như thế nào, Vương Cương đã giành trả lời trước.
"Xưởng trưởng không cần để ý đến cô ấy, cô ấy không xứng lên bàn ăn cơm."
Nói xong, Vương Cương dùng giọng điệu ra lệnh với Vương Mai.
"Mau cút về phòng bếp, không thấy nơi này có chính sự à.
Anh ta vừa dứt lời, một giọng nam đột nhiên từ phía sau vang lên:
"Bây giờ nam nữ bình đẳng, không phân biệt phụ nữ không thể lên bàn ăn cơm, tư tưởng của anh rất có vấn đề."
Thẩm Lan Đình ăn cháo trắng, nói từng chữ một. Anh làm mọi việc đều dựa vào trái tim mình, người đồng chí này có tài nấu nướng tốt, anh sẵn sàng nói một lời vì đối phương.
Xưởng trưởng: "Chúng ta không có nhiều quy củ, huống chi đồng chí Vương Mai là ân nhân cứu mạng của con trai tôi."
Thẩm Lan Đình nghe vậy, ánh mắt chuyển sang Vương Mai, mới biết thì ra người cứu Tiểu Bảo là cô.
Vương Cương vội vàng lấy tay tát miệng mình, lộ vẻ xin lỗi với xưởng trưởng.
"Xin lỗi xưởng trưởng, lần này là tôi hẹp hòi."
Vì lần trước sau khi Vương Mai cứu con nhà chủ nhiệm Thẩm, Vương Cương cho rằng bọn họ sao lại không tỏ vẻ, không ngờ người ta căn bản không để ý tới.
Vương Cương tự cho là họ căn bản không để Vương Mai vào mắt. Hết lần này tới lần khác ngay hôm nay, xưởng trưởng tự mình nhắc tới Vương Mai.
"Xưởng trưởng bảo em ngồi xuống, em ngồi đi. "
Vương Cương nhìn Vương Mai, giọng nói dịu dàng hơn bình thường mấy lần.
Vương Mai trợn mắt, không để ý tới Vương Cương, trực tiếp tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Cô biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng kế hoạch của Vương Cương nhất định không thành, cô sẽ không để ân huệ này đến với Vương Cương một cách vô ích.
May mắn lúc ấy nói chuyện với chủ nhiệm Thẩm, đã yêu cầu mình tự đi tìm đối phương.
Trên bàn ăn, Vương Cương nháy mắt với Vương Mai muốn cô nói vài câu hay, nhưng Vương Mai cúi đầu chuyên tâm làm cơm, hờ hững với anh ta.
Rốt cục Vương Cương nhịn không được, nhỏ giọng kêu lên: "Vương Mai!"
Vương Mân ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang: "Mắt của anh làm sao vậy, có bệnh phải chữa!"
Vương Cương cắn răng, trong lòng anh ta đã bóp c.h.ế.t người phụ nữ ngu ngốc này hàng nghìn lần.
Ai ngồi ở đây cũng không phải là người bình thường, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi khinh thường Vương Cương.
Thẩm Lan Đình nhìn ra Vương Mai giả vờ, cảm thấy đối phương rất thú vị, nhìn Vương Mai giả ngu, anh nhịn không được hơi nhếch lên khóe môi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Vương Mai đi tới nhà thím Tiết, hỏi thăm bà chuyện phiếu công nghiệp.
"Ba mươi ba đồng!"