----
Cuối cùng thấy Vương Mai không còn chỗ nào để đi, anh còn giúp cô tìm một căn nhà giá rẻ.
Ánh mắt Vương Cương chuyển sang chảo rau xào, lập tức tức giận:
"Không phải tôi đã nói làm đồ cay sao, cô nhất định phải làm hỏng bữa cơm này đúng không?"
Nói xong anh ta lấy một nắm ớt từ trong túi ra đưa cho Vương Mai:
"Mau xào rau đi, bọn họ đang sốt ruột chờ đấy!"
Nói xong, Vương Cương bê đồ ăn đã làm xong, híp mắt cười đi ra ngoài.
"Đồ ăn tới rồi ~"
Từng đĩa đồ ăn được đặt lên bàn, mùi vị cay nồng xộc vào mũi mọi người, kích thích khẩu vị mọi người. Một người trong đó cười nói:
"Chính là mùi vị này, thật thơm!"
Khi các món mang lên gần hết, chủ xưởng liếc mắt nhìn phòng bếp hỏi Vương Cương:
"Tất cả đều là đồ ăn cay sao?"
Vương Cương sợ hãi trả lời: " Tôi biết anh và mọi người đều thích ăn cay, nên cố ý làm."
Xưởng trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, những công nhân như bọn họ đều thích đồ ăn cay, nhưng Thẩm Lan Đình thì khác, anh lớn lên ở nước ngoài, còn bị đau dạ dày:
"Lan Đình, em không sao chứ?"
Thẩm Lan Đình uống trà, gật đầu: "Em ăn ít là được."
Nói xong, vì để tránh cảm giác khác biệt, anh cầm đũa gắp tới một món ăn trong đó, ăn vài miếng.
Chỉ là anh đã uống hết vài ngụm nước trà.
"Chủ nhiệm không cay ăn sao? "
Vương Cương cảm thấy có gì đó không đúng, hơi cao giọng.
Chỉ còn lại hai món, lúc này anh ta rất ân hận vì đã bắt làm tất cả món cay.
Nhưng vào lúc này, Vương Mai bê hai đĩa đồ ăn tới, cô không hỏi, trực tiếp bê đĩa đồ ăn đặt ở trước mặt Thẩm Lan Đình.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mời Thẩm Lan Đình ăn thử.
Thẩm Lan Đình thấy đồ ăn thanh đạm, chân mày giãn ra, cầm đũa nếm thử một miếng, khen ngợi Vương Mai:
"Tay nghề khá tốt."
Đúng vào lúc này, Thẩm Lan Đình nhìn Vương Mai, mới phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm mình.
Thẩm Lan Đình chưa bao giờ gặp ánh mắt nào táo bạo như vậy, hơi mất tự nhiên, anh trầm giọng nói:
"Đồng chí, cô có việc xin cứ nói."
Vương Mai nghiêng đầu, nhướng mày, nhìn Thẩm Lan Đình đang che bụng: "Dạ dày anh khó chịu sao? Anh không thể ăn cay, vừa rồi anh ăn mấy miếng rồi?"
Thẩm Lan Đình sững sờ: "Cái gì?"
Thẩm Lan Đình cẩn thận quan sát vẻ mặt Vương Mai, luôn cảm thấy đối phương đang nhìn mình nưh là nhìn người quen, nhưng bọn họ không quen nhau.
Vương Mai: " Tôi đi nấu cháo trắng cho anh, anh đừng ăn đồ cay."
"Đồng chí, không cần phiền phức như vậy."
Thẩm Lan Đình muốn gọi Vương Mai lại.
Vương Cương:
"Chủ nhiệm để cô ta đi làm, cô ta toàn làm đồ ăn cay, con đàn bà này thành sự không đủ bại sự có thừa!"
Trên mặt anh ta đầy ghét bỏ, lúc nhắc tới vợ mình thái độ đầy ác độc.
Thẩm Lan Đình không trả lời Vương Cương, ngay cả liếc mắt nhìn đối phương cũng không nhìn.
Anh xắn tay áo lên, ngón tay thon dài cầm đũa gắp hai món ăn duy nhất trên bàn, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời nịnh nọt của Vương Cương.