[80] Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước

Chương 60

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

----

Có người khách đầu tiên, sẽ có người thứ hai, người thứ ba... Dây buộc tóc và vòng tay của Vương Mai được làm rất thời trang, thậm chí các cửa hàng lớn cũng không bằng.

Mặc dù hơi đắc, nhưng kiếm tiền từ các đồng chí nữ rất dễ, chưa tới giờ ăn trưa, Vương Mai đã có thể dọn quán rồi.

Mấy người bày sạp bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, trợn tròn mắt.

Ban đầu bọn họ còn khinh thường nhìn Vương Mai bán đồ trang sức nhỏ, không ngờ giá đắt mà vẫn có người mua.

Vương Mai tránh xa đám đông, trốn ở một góc vắng vẻ bắt đầu đếm tiền.

Lúc trước cô dành hơn mười ngày để làm mười lăm cái dây buộc tóc bằng len, hai mươi cái dây buộc tóc hoa, bốn mươi cái vòng tay sợi thủy tinh. Nhưng chỉ bày sạp một lần đã bán được bốn mươi ba tệ, trừ đi chi phí thì lợi nhuận là ba mươi ba tệ.

Vương Mai cẩn thận cất kỹ tiền, trong lòng bắt đầu tính toán xem mình làm được bao nhiêu cái với sô nguyên liệu còn lại.

Sợi thủy tinh và vải còn dễ làm, nhưng len không đủ, chỉ làm được một cái.

Cô suy nghĩ đến thím Tiết, định hỏi bà xem đã dùng phiếu công nghiệp chưa, nếu không được cô chỉ có thể bỏ nhiều tiền hơn đến cửa hàng bách hóa mua len không cần phiếu.

Đến năm 1984, một số nơi mới bắt đầu hủy bỏ phiếu, xem ra việc làm ăn trong mấy năm nữa phải dựa vào phiếu công nghiệp mà sống.

Vương Mai về đến nhà, đang muốn đi tìm thím Tiết thảo luận, Vương Cương vội vàng đi tới, thấy Vương Mai thì đưa cho cô hai mươi tệ và một đống phiếu:

"Ở nhà không có ai, cô đi đâu vậy? Cô nhanh đi mua ít thịt đi, không cần tiết kiệm cứ mua đồ ngon, hôm nay lãnh đạo sẽ tới nhà ăn cơm, cô làm tốt lắm."

Vương Mai nhíu mày, suy nghĩ mới nhớ ra quả thật có chuyện này.

Kiếp trước phân xưởng của Vương Cương và Trần Phong xảy ra chuyện, nhờ có mấy công nhân giỏi ở phân xưởng khác mới giải quyết được.

Phân xưởng của bọn họ định mời những người này một bữa, còn gọi lãnh đạo tới. Tay nghề của vợ sư phụ Vương Cương không tốt, Vương Cương nhận việc, muốn thể hiện trước mặt lãnh đạo.

"Để tôi làm cũng được, tiền mua thức ăn còn lại sẽ là của tôi."

Vương Mai không muốn làm công cụ vô ích:

"Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không làm."

Mặt Vương Cương tối sầm lại, con đàn bà này càng ngày càng kiêu ngạo.

Nếu là bình thường, Vương Cương nhất định sẽ cãi nhau với cô, nhưng tình hình khẩn cấp, anh ta nổi giận nói:

"Được."

Trước khi Vương Cương rời đi không quên dặn dò:

"Những người đó đều thích ăn cay, đồ ăn làm càng cay càng tốt, chủ xưởng không ăn cay sẽ không vui."

Vương Mai lấy được tiền, mặc kệ thể diện của đối phương.

Chẳng mấy chốc đã đến ăn trưa, Vương Cương dẫn mười mấy người đến, vừa mời mọi người ngồi xuống, vừa bưng trà rót nước.

Anh ta muốn chen vào cuộc nói chuyện lãnh đạo và các công nhân già, nhưng không ai để ý tới nhân vật nhỏ bé là anh ta.

Mà Thẩm Lan Đình chắc chắn là trung tâm của sự chú ý, anh rất cao, thanh tao và quý phái.

Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, mỗi hành động đều thanh lịch.

Thẩm Lan Đình từ nhỏ đã là con nhà người ta, còn từng đi du học.

Xét về trình độ kỹ thuật còn cao hơn các công nhân già, các công nhân già rất thích nói chuyện với Thẩm Lan Đình.

"Tiểu Cương, sao cậu lại ngồi thất thần ở đấy làm gì?"

Sư phụ của Vương Cương nhìn thấy Vương Cương ngơ ngác đứng đó, nên gọi anh ta.

Vương Cương vội vàng gật đầu, lau mồ hôi trên trán, cứng ngắc tìm một cái ghế dài ngồi xuống, nghe những người này nói chuyện.

Mọi người nói chuyện một lúc lâu, uống vài cốc trà, sư phụ Vương Cương nháy mắt với Vương Cương, bảo anh ta đi xem đồ ăn trong bếp đã làm xong chưa.

Khi Vương Cương bước vào Vương Mai vẫn đang xào rau, nhưng hai món cuối cùng Vương Mai nấu rất thanh đạm, vì cô biết trong này có người bị bệnh dạ dày nghiêm trọng, không ăn cay được.

Kiếp trước vì Vương Cương không tìm hiểu xem người này có bệnh về dạ dày, hại đối phương phải vào bệnh viện.

Vương Cương làm hỏng chuyện, Vương Mai vốn nên vui vẻ, nhưng người đó lại là ân nhân của cô. Kiếp trước Vương Mai bị đuổi đi, chỉ có người đó thay cô nói câu công bằng với Vương Cương.

[80] Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước

Chương 60