----
Vương Cương trợn tròn mắt, người phụ nữ nào trong thôn gả đến nhà chồng chưa từng bị đánh, có gì ghê gớm, còn có thể liên quan đến công việc?
Nhưng đối mặt với ánh mắt của xưởng trưởng, Vương Cương không dám lắm miệng gật gật đầu.
Trên đường trở về, anh ta hối hận sao mình không cẩn thận một chút, bị người bắt được.
Giờ thì tốt rồi, đừng nói lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt xưởng trưởng, không chọc ông ấy phiền đã là tốt lắm rồi.
Nghĩ như thế, trong lòng Vương Cương càng ngày càng phiền muộn, anh ta mạnh mẽ đạp bức tường phía bên đường, phát tiết lửa giận của mình.
Không đợi anh ta phát tiết xong, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, một cái bao tải trùm lên người Vương Cương.
Vương Cương sợ hãi run lẩy bẩy, cho là mình gặp phải người xấu, ở trong bao tải điên cuồng giãy dụa, "Đại ca thả tôi đi, tiền tôi đều sẽ đưa cho anh."
Một nhóm ba người liếc mắt nhìn nhau, từ bên ngoài bao tải che miệng người kia, ba người cẩn thận đi tới trong góc.
Giờ phút này, Vương Mai đã sớm chờ rất lâu.
Có tiền có thể dùng sai khiến ma quỷ, cô lấy tiền từ trong túi ra đưa cho tên cầm đầu.
Sau khi đối phương đếm xong rời đi, ánh mắt nặng nề nhìn về phía người trong bao tải.
"Thả tôi ra, van cầu anh"
Thanh âm Vương Cương càng ngày càng mệt mỏi.
Vương Mai xoa hai tay, không khách khí đ.ấ.m đá vào bao tải, kèm theo tiếng va chạm nặng nề, không đợi đối phương thở dốc, lại bắt đầu hành hung Vương Cương vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Sau khi đánh đã ghiền Vương Mai mới rời đi.
Vương Mai làm cho Vương Cương chịu thiệt thòi, cảm giác tinh thần sung sướng.
Cô đang định đi mua thức ăn, trên đường gặp chủ nhiệm Thẩm.
Vương Mai chào hỏi đối phương đang chuẩn bị rời đi, đối phương lại gọi cô lại.
Còn chưa kịp nói chuyện, người kia đã đi tới trước mặt đánh giá cô từ trên xuống dưới.
" Tôi nghe người ta nói, cô bị đánh, không sao chứ?"
Chủ nhiệm Thẩm ân cần hỏi, đối phương là ân nhân cứu mạng con trai Tiểu Bảo, chủ nhiệm Thẩm vẫn luôn biết ơn cô.
Vương Mai: "Tuy rằng còn chưa hết sưng, nhưng đã không còn đau nữa."
Chủ nhiệm Thẩm: "Tên Vương Cương kia thật khốn nạn, nên tìm người chăm sóc cho cậu ta mới được."
Bà lại nói: "Xưởng trưởng có một vị trí tạm thời, tôi cho người để lại cho cô. Phụ nữ có công việc mới có thể kiên cường."
Vương Mai không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, trong lòng vui mừng, "Cảm ơn chủ nhiệm Thẩm, có phiền bà quá không?
"Không phiền, coi như tôi trả lại ân tình cho cô, là nhân viên tạm thời trong kho hàng, hai ngày nữa có thể đi báo danh."
Vương Mai xua tay, "Không cần."
Chủ nhiệm Thẩm lại không đồng ý.
"Đây là ân tình tôi trả lại cho cô, cô cứ yên tâm nhận lấy."
Vương Mân chần chừ thử hỏi:
"Công việc đó có thể để tôi tự xử lý và giao cho người khác không?"
Công nhân tạm thời của nhà máy thép mặc dù là tạm thời, nhưng chỉ cần thi đậu bình thường đều có thể chuyển sang chính thức, sau khi chuyển chính thức sẽ có công việc cả đời.
Kiếp trước Vương Mai nếu có được công việc này, nhất định sẽ không chút do dự vào nhà máy.
Nhưng Vương Mai bây giờ không giống trước, cô biết rõ hướng đi của tương lai. So với vào nhà máy không có tự do, cô thích mình làm bà chủ hơn.
" Tôi là con dâu nuôi từ nhỏ của Vương gia, nếu là tôi có công tác cũng giữ không được, mỗi ngày đều bị người nhớ thương. Cho nên, tôi muốn đổi chút tiền, có cái dựa vào."
"Nếu nhà máy không cho phép thì thôi." Vương Mai cười cười.
"Đương nhiên có thể."
Chủ nhiệm Thẩm sửng sốt, vẻ mặt chân thành hơn rất nhiều, bà không ngờ cô lại khó khăn như vậy. Người lén lút giao dịch vị trí công tác trong nhà máy không ít, bà cũng biết rõ, vốn muốn dùng vị trí này để giúp đỡ Vương Mai. Huống hồ là một công nhân tạm thời, sau khi thi đậu mới có thể chuyển sang chính thức.
"Cảm ơn chủ nhiệm Thẩm, mong bà giữ bí mật giúp tôi."
Nghe vậy, chủ nhiệm Thẩm gật đầu.
"Vị trí công nhân tạm thời cũng có rất nhiều người tranh giành, cô nhớ đòi thêm tiền."
Lúc thím Tiết tìm Vương Mai, nghe được tin này, trong lòng không khỏi hâm mộ sự may mắn của Vương Mai.
Khi biết được cô không có ý định giữ lại công việc này, muốn bán cho người khác, thím Tiết nảy ra một ý tưởng.
Bà ngồi xuống, giới thiệu với Vương Mai con trai nhà chị gái bà.
Con trai nhà chị thím Tiết từ sau khi về quê trở về vẫn luôn không có việc làm, anh đã phàn lần không ít lần với thím Tiết.
" Tôi chỉ cần nói với bà ấy, bà ấy chắc chắn bỏ tiền ra mua."
Vương Mai gật đầu.
"Thím hỏi bà ấy đồng ý bỏ ra bao nhiêu tiền, cháu muốn con số này."
Nói xong cô vươn bốn ngón tay.
"Bốn trăm tệ."
Thím Tiết gật gật đầu.
"Được, đây là bát cơm sắt có thể ăn cả đời mà."
Ở một nơi khác, lúc Vương Mai đi không cởi trói cho Vương Cương, anh ta ở trong góc không có người cả đêm, vừa lạnh vừa đói, mãi đến sáng hôm sau mới được người tuần tra nhìn thấy giải cứu.
Đội tuần tra thấy Vương Cương mặt mũi bầm dập, trên người không có một chỗ nào lành lặn, không nhịn được cảm thán.
"Rốt cuộc cậu chọc phải ai vậy?"