----
Vương Cương bị người của đội tuần tra đưa đến cục cảnh sát để hỏi chuyện, anh ta định ngồi xuống ghế, thì vội đứng dậy xoa xoa mông, đau đến mức không dám ngồi xuống lại.
Trước mắt Vương Cương như biến thành màu đen, hận không thể ngay lúc này bắt được kẻ đã hại mình:
"Đồng chí, tôi là một công nhân tốt, làm việc ở công trường.
Dạo gần đây luôn có những người không phân biệt được tốt xấu, đánh tôi, đá tôi, mọi người phải bắt được những người đó, dạy dỗ bọn họ một trận.
Cảnh sát gật đầu:"Vậy anh nói đi, những người đó có đặc điểm gì?"
Vương Cương tràn đầy lo lắng, mở miệng nói:
" Tôi bị trùm bao tải, không thấy được gì hết, cho nên cũng không biết họ ra sao?"
anh ta nói tiếp: "Một tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy."
Cảnh sát thở dài một hơi:
"Dân cư ở đó thưa thớt, bình thường cũng đã rất ít người đi qua, chúng tôi cũng hỏi những người lân cận, họ cũng không nhìn thấy.
Chúng tôi bó tay rồi, anh nghĩ thử xem, có phải anh đụng tới ai rồi không?"
Vừa nghe được mấy lời này, sắc mặt Vương Cương trắng bệch, đúng là bị đánh một trận oan uổng.
Nói đến chuyện có đụng tới ai không, trong khoảng thời gian này hầu như không có.
Nhưng Vương Cương lại chợt nghĩ đến chuyện hôm nay, nhưng sau đó anh ta lại lắc đầu, Vương Mai... Vương Mai không có bản lĩnh này.
Rời khỏi cục cảnh sát, Vương Cương dùng tay che lại khuôn mặt bầm dập của mình chạy thẳng về phía trước không quay đầu lại, trong lòng thầm cầu mong rằng không gặp người quen.
Nhưng sợ cái gì là y như rằng gặp cái đó.
"Mặt anh làm sao vậy? Đi ra ngoài một chuyến cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi."
Lý Lâm cười cười đi đến trước mặt Vương Cương sau đó chợt nói:
" Đúng là ông trời có mắt."
Vương Cương trừng mắt nhìn cô một cái, thở mạnh sau đó đi thẳng qua khỏi người cô.
Lúc này Vương Mai đang dùng kem dưỡng da nhờ Lý Lâm mang từ tỉnh về cái này xài không tệ. Vương Mai xoa xoa mặt mình, đúng là trắng hơn rất nhiều.
Cô không chút tiếc tiền mà bôi rất nhiều lên tay mình, do làm việc từ nhỏ đến lớn, nên tay cô cũng không đẹp.
Hoàng Như chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống của Vương Mai, cho dù mùa đông lạnh đến nứt da cũng phải bắt cô lấy chậu ra bờ sông giặt quần áo.
Từ nhỏ đến lớn mùa đông nào tay cô cũng có rất nhiều vết rạn, vết nứt, đúng là không dễ chịu gì.
Bây giờ Vương Mai đã có ý thức chăm sóc cho bản thân mình hơn, bàn tay bóng loáng nhẵn nhụi, nhưng cũng không sánh bằng người kia.
Vương Mai đột nhiên nhớ tới lần đó không cẩn thận chạm vào tay Thẩm Lan Đình, tay người ta nhìn một cái là biết người nọ sống an nhàn sung sướng, ngón tay vừa dài vừa trắng.
Vương Mai còn chưa suy nghĩ xong, cửa đã đột ngột bị bật ra.
Nhìn thấy người tới, Vương Mai nở nụ cười, trong lòng còn có chút tiếc sao lại bị tìm được nhanh như vậy.
Vương Cương chỉ vào Vương Mai:
"Cô đã lớn rồi, để cho nhiều người chê cười tôi như vậy, tôi mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng được cái gì đâu?"
Vương Cương không chút lịch sự nói chuyện với Vương Mai, anh ta cảm thấy đối phương không dám lớn tiếng lại với anh ta.
anh ta là trụ cột trong nhà, nếu anh ta có chuyện gì thì cái nhà này chắc cũng sống không ổn?
Nhưng anh ta lại không ngờ Vương Mai không hề quan tâm.
Vương Mai thu lại nụ cười, nói:
" Tôi không có bản lĩnh như anh."
Vương Mai tặc lưỡi nói:
"Có vài người không chiếm được người ta, nên vội vàng đi nhận con trai, một lòng một dạ muốn vào gia đình người ta."
" Đúng là hết nói"
Thấy Vương Cương muốn đánh mình.
Vương Mai né ra.
"Anh muốn đánh người à, nếu anh dám đánh tôi, tôi sẽ đến nhà máy của anh mà khóc lóc, gây náo loạn."
"Sau đó gọi xưởng trưởng của anh ra, nhất định không chừa mặt mũi cho anh, anh nghĩ thử xem, tôi làm vậy rồi kết cục anh sẽ ra sao, Vương Cương à, anh nên cảm ơn tôi, bây giờ trong nhà máy không ai không biết mặt anh, đúng là nổi tiếng mà!"
Vương Cương tức giận, giận đến mức cả buổi cũng không tan cơn tức, anh ta chỉ vào mặt Vương Mai nói không ra lời, lắp bắp:
"Cô…Cô…"