----
Hứa Nhất Ngưng trong lúc mang thai sống không không tốt lắm, vừa ăn vừa ói.
Đời này không có Vương Mai ở bên cạnh bưng trà rót nước, để Hứa Nhất Ngưng hưởng thụ.
Cũng bởi vì không có tiền, ăn uống cũng không đầy đủ. Lúc này không còn bộ dáng thanh cao như lúc trước, thay vào đó vẻ mặt tiều tụy.
"Tuy là nhìn giống thật, nhưng chị họ cô bây giờ không đẹp bằng cô đâu."
Vương Mai cười nhẹ nói với người phía sau.
Tiền Linh thích nhất là nghe người ta khen mình, nhất là trước mặt chị họ từ nhỏ đã đè mình xuống.
Sau khi nghe vậy, cô đứng thẳng lên.
Nhìn về phía Hứa Nhất Ngưng, ghét bỏ nói: "Sao bây giờ chị tều tụy thế."
Hứa Nhất Ngưng sau khi nhìn thấy Tiền Linh thì mặt tái mét, không hiểu được là người tới sẽ là Tiền Linh, mẹ cô đâu.
Hứa Nhất Ngưng nhìn về phía sau Tiền Linh, không có một bóng người.
"Chị họ, chỉ có mình em! "
Tiền Linh nói nhỏ.
Hứa Nhất Ngưng nghiến răng nghiến lợi mở miệng:
"Mất mặt quá, em vào đây ngay cho chị."
Vương Mai thấy mình không được hoan nghênh. Nhìn cửa phòng đã đóng lại, nhún vai, cô cố ý đó.
Hứa Nhất Ngưng không thích sự xuất hiện của Tiền Linh, hai người bị người lớn trong nhà so sánh với nhau từ bé đến nay.
Nên quan hệ giữa Hứa Nhất Ngưng và Tiền Linh không tốt lắm. Lúc này nhìn thấy Tiền Linh, cũng không lịch sự một chút, lớn tiến nói: "Em tới làm gì!"
Tiền Linh bĩu môi, lấy ra một bức thư đưa cho Hứa Nhất Ngưng, nói.
"Chị đọc thư xong sẽ hiểu."
Hứa Nhất Ngưng nghi ngờ nhìn Tiền Linh mở lá thư trong tay ra. Sau khi cô nhìn thấy nội dung trong thư, cô muốn nổi điên.
"Tiền Linh, mày có biết xấu hổ không, chưa kết hôn đã bị người ta phá thân."
Sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
"Mày ở nhà tao, nếu bị đồn ra ngoài có biết tao xấu hổ cỡ nào không."
Thanh âm vang dội bên tai khiến Tiền Linh run rẩy:
"Chị họ, chị nói nhỏ một chút, chú ý hình tượng của chị đi."
Tiền Linh tủi thân nói:
"Anh ấy nói sẽ cưới em, ai dè quay đầu lại một cái anh ấy nói sẽ cưới người khác."
Tiền Linh: "Cho nên chị à, em đến đây muốn nhờ chị kiếm cho em đối tượng kết hôn, ở bên tỉnh người ta đều đồn chuyện em và tên tồi tệ kia rồi, em không thể ở lại được."
"Đây cũng là ý của ba mẹ em và mẹ chị!."
Hứa Nhất Ngưng tức giận, đối phương rõ ràng đang uy h.i.ế.p cô:
"Không được! Bây giờ chị đang mang thai, không rảnh quản mấy chuyện vớ vẩn của em."
Hứa Nhất Ngưng tìm người đến để chăm sóc mình, chứ không phải kiếm người tạo việc cho mình làm.
Tiền Linh vào phòng, thấy cuộc sống của chị họ tốt như vậy, phòng rộng rãi sáng sủa, trang trí bên trong tốn rất nhiều tiền, trong lòng ghen tị.
Cô còn nghĩ chị họ không về nhà là do phải chịu khổ, xem ra là do cô đánh giá thấp đối phương.
Hứa Nhất Ngưng thông minh như vậy, sao lại từ bỏ cuộc sống hiện tại được. Lòng oán giận ba mẹ vì bắt cô tới đây tìm người để kết hôn cũng tan đi phần nào.
"Yên tâm đi, em cũng không yếu ớt như chị, nấu cơm giặt quần áo em đã làm từ nhỏ.
Chị mau tìm cho em một người phù hợp để lấy làm chồng, em lập tức dọn đi."
Tiền Linh nhìn ra ý tứ của Hứa Nhất Ngưng, cô nói như thể heo c.h.ế.t không sợ nước sôi. Tiền Linh nhìn Hứa Nhất Ngưng như cọng rơm cứu mạng.
Ánh trăng soi xuống mặt nước, bóng dáng trên hồ nước có vẻ mơ hồ.
Vương Mai đang giặt quần áo, cô lau mồ hôi trên trán thở hổn hển.
"Này, cô cũng tới đây giặt quần áo à, tôi còn chưa biết cô tên gì!"
Tiền Linh cầm chậu lại, thấy bóng dáng người quen nên mở miệng nói chuyện.
Nhìn vẻ mặt vô hại của Tiền Linh, Vương Mai biết, Tiền Linh không giống như những gì cô thể hiện bên ngoài.
Kiếp trước, Vương Mai sống một cuộc đời vô tri vô giác, cũng không biết Tiền Linh thông đồng với Vương Cương như thế nào.
Nhưng mà, cô cũng không đợi được lâu như vậy, nếu họ chưa gặp mặt, thì cô tạo cơ hội cho bọn họ gặp mặt.
Cô đem quyền lựa chọn giao cho Tiền Linh, nếu Tiền Linh vẫn giống như kiếp trước, bắt tay với Vương Cương đội nón xanh cho cô, thì đừng trách cô ra tay độc ác.