----
Vương Mai quay đầu nhìn Tiền Linh, vẻ mặt vui mừng:
"Là cô à, tôi còn nghĩ không biết khi nào mới gặp lại cô, không ngờ bây giờ lại gặp rồi!"
"Hả?" Tiền Linh có chút không hiểu.
"Người gì mà đẹp đến mức làm cho người ta không tự giác được mà nhìn thêm mấy lần."
Vương Mai không chút che giấu mà khen.
Lời khen của cô nếu đổi thành người khác có lẽ người ta sẽ không tin nhưng Tiền Linh thì khác, có lẽ lúc này cô ta đang nghĩ cô là người trung thực.
Cảm giác vui vẻ trong lòng Tiền Linh muốn tràn ra ngoài, tay không tự giác được mà sờ mặt: "Cô đúng là có mắt nhìn."
Vương Mai dời mắt ra chỗ khác, giả bộ như tóc đang vướng víu khó chịu, thong thả mà lấy một sợi cây buộc tóc ra buộc.
Dây buộc có nơ bướm hấp dẫn ánh mắt của Tiền Linh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Muốn cái này.
Thấy Tiền Linh nhìn chằm chằm vào dây buộc tóc của mình, Vương Mai cười cười, cô lấy dây buộc xuống để cho Tiền Linh xem, đợi đối phương xem xong, nói:
" Tôi mua sợi dây buộc tóc này tốn tiền lắm đó, nó được làm bằng len hết, cô xem đẹp không?"
Tiền Linh gật đầu, cầm lấy sợi dây buộc tóc của Vương Mai, thích đến mức không nỡ buông:
"Cái này cô mua ở đâu, ngày mai tôi cũng mua một cái."
Sợi này là mua ở vỉa hè, bây giờ mua ở quầy hàng không thấy đâu.
Tôi mua hai cái lận, một cái còn chưa sài, nếu cô muốn mua, tôi bán cho cô một cái."
Vương Mai nói.
Thấy Tiền Linh đồng ý không chút do dự, lông mày Vương Mai giãn ra, bắt đầu cho kế hoạch tiếp theo.
Ở trong phòng, Vương Cương vẻ mặt mất hứng ngồi ở trên ghế chờ Vương Mai trở về.
Con đàn bà không bớt lo này, trong nhà hết nước ấm rồi còn không biết đun, làm gì ăn.
Sau khi hai người giặt đồ xong, Vương Mai dẫn Tiền Linh về nhà.
Vương Cương đang muốn cãi cọ với Vương Mai, lời muốn nói nghẹn lại cổ họng, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Vẻ ngoài của Tiền Linh rất quen thuộc với mọi người ở đây, nhất là cặp mắt cùng miệng kia, ngũ quan giống Hứa Nhất Ngưng đến năm phần.
"Cô ấy là…"
Vương Mai nói: "Em họ của Hứa Nhất Ngưng."
"Cô ngồi trước đi tôi đi lấy dây buộc tóc cho cô."
Vương Mai bảo Tiền Linh ngồi xuống, chậm rãi đi vào phòng.
Cô trốn ở sau cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Vương Mai muốn nhìn thấy tất cả những gì mình đã bỏ qua ở kiếp trước, không thể không nói kiếp trước mình đúng là rất ngốc.
Lần này cô đích thân tạo cơ hội, cho nên đôi cẩu nam nữ này phải nắm chắc cơ hội đấy.
Tiền Linh nhìn Vương Cương sau đó chào hỏi, giọng nói dễ thương.
Khiến Vương Cương trợn tròn mắt, giống như Hứa Nhất Ngưng đang đứng trước mặt mình.
Dáng vẻ của Vương Cương tuy bình thường, nhưng thân hình cao lớn, khí thế mười phần, rất dễ lừa gạt người ta.
anh ta lấy bánh bích quy và kẹo sữa thỏ trắng từ bên cạnh đưa cho Tiền Linh, để cô ăn lót bụng, nhìn có vẻ rất ân cần.
"Sau này cô gọi anh là anh Cương được rồi, lúc nào muốn tới thì nói với anh, anh đón em."
Vương Cương bày ra dáng vẻ nhiệt tình ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mặt Tiền Linh, ánh mắt tụ lại trên người cô.
Hành động của Vương Cương thỏa mãn lòng hư vinh của Tiền Linh, khóe miệng cô hơi nhếch lên, trò chuyện vui vẻ với Vương Cương vừa nói vừa cười.
Sau khi Hứa Nhất Ngưng kết hôn hiếm khi tỏ vẻ thân mật với Vương Cương trước mặt mọi người, Vương Mai trong nhà lại không thể đụng vào, chạm vào một cái lập tức xui xẻo.
Đột nhiên gặp Tiền Linh nhiệt tình như lửa, Vương Cương lúc này như khổng tước xoè đuôi trước mặt Tiền Linh.
Mà Tiền Linh thì sao, người trước của cô lúc nào cũng phải là cô lấy lòng anh ta, bây giờ làm sao chịu được sự theo đuổi của đàn ông, nụ cười cứ treo trên mặt Tiền Linh, khuôn mặt cũng đỏ ửng.
"Về sau có gì mong anh chăm sóc cho em thật tốt ạ."
"Yên tâm, sau này có việc gì khó cứ tìm anh."
….
Đến lúc Vương Mai đi ra, hai người còn chưa dứt.
Vương Mai ở trong phòng rề rà một lúc lâu, mới đi ra.
Cô cười đưa dây buộc tóc cho Tiền Linh:
"Dây cột tóc này tôi mua một tệ, cô cứ trả theo giá này là được. Sợi này giống sợi vừa rồi."
Tiền Linh vui vẻ nở nụ cười. Nhưng sau khi nghe được giá của nó, mặt Tiền Linh muốn nhăn lại một sợi dây buộc tóc mà đắt thế, còn đắt hơn trên tỉnh.