[80] Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước

Chương 74

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

----

Tiền Linh không có việc làm, lúc trước cũng do người trước đưa cho cô, bây giờ tên kia không còn, cô cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nghĩ đến chuyện mình không có được sợi dây buộc tóc này. Tiền Linh cảm thấy đau đớn trong lòng."

"Tiền gì mà tiền, em thích thì cứ lấy đi."

Vương Cương thấy vẻ mặt Tiền Linh như thế, lập tức lên tiếng.

Tiền Linh nghe vậy, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Vương Cương, Càng có hảo cảm với anh ta, nghĩ bụng người này thật tốt.

Vương Mai lạnh lùng nhìn anh ta:

"Không được!"

"Sao mà không được, tiền mua sợi dây này còn không phải do tôi kiếm, tôi muốn cho Tiền Linh, sao cô dám cản!" 

Vương Cương bị mất mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ nhìn về phía Vương Mai trách mắng. 

Con ả này đồ buộc tóc giá như vậy còn dám mua, đúng là muốn sài cho phá sản, nếu anh ta gặp được Tiền Linh trước, chắc canh ta anh ta đã cưới Tiền Linh mà không phải Vương Mai. 

Tiền Linh không chút nghĩ ngợi nói:

"Cũng không phải là tiền do cô kiếm được, anh ấy muốn cho tôi, cô dựa vào gì mà ngăn cản."

 Tiền Linh thấy rõ vị trí trong nhà của Vương Mai, bỗng thấy địa vị của mình có vẻ còn cao hơn cô, trở mặt nói.

Vương Mai sớm biết tính khí của cô ta.

Cảm thấy đúng là không ngoài ý muốn.

Trong lòng cô cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại như bị Vương Cương dọa sợ: "Được rồi, tôi cho cô cái này."

Tiền Linh cầm lấy, sau đó đắc ý nhìn Vương Mai.

Vương Cương lúc này cũng vui vẻ, còn tự mình tiễn Tiền Linh ra cửa. Biết trong người cô không có tiền còn đau lòng thay cô, sau đó dúi vào tay cô một tờ tiền.

Tiền Linh tay bưng chậu, trong miệng ngâm nga hát, khỏi bàn cãi là bây giờ cô đang vui như thế nào.

Cô vào nhà, thấy Trần Phong về tới cười hì hì chào hỏi.

"Anh rể, anh về rồi ạ."

Trần Phong giật mình, tiện đà gật đầu, anh ta thật sự không hiểu nổi, sao nhà mẹ của Hứa Nhất Ngưng lại gửi đến một cô gái nhỏ như này.

"Thấy Trần Phong không để tâm lắm Tiền Linh tiếp tục nói:

"Anh rể, đồ ăn em chừa lại cho anh rồi, để em hâm nóng lại."

Trần Phong nặn ra vẻ tươi cười.

"Được, làm phiền em rồi."

"Đây là quần áo của anh"

"Em lấy quần áo ra giặt, cũng không thể không không làm gì." 

Tiền Linh nói tiếp:

"Anh rể, làm anh chịu thiệt khi cưới chị họ của em rồi, bây giờ em mới biết một xíu việc nhà chị cũng không biết làm, những người ở đây cũng nói mấy câu rất khó nghe." 

"Mấy lời đó không cần để trong lòng."

Trần Phong nhăn mày nói.

Hai người anh một câu em một câu, trái tim Hứa Nhất Ngưng khó chịu như là bị kim đâm, con nhỏ này, đúng là không nên để nó ở đây mà. 

"Anh Phong, hai người nói gì vậy?"

Hứa Nhất Ngưng ôm bụng đi ra, dáng vẻ dịu dàng.

"Không có gì."

Trần Phong nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay em có khó chịu gì không?."

Hứa Nhất Ngưng lắc đầu:

"Anh yên tâm, trong nhà có Tiểu Linh chăm sóc em, anh ăn cơm trước đi, cơm nước xong để cho em ấy dọn dẹp là được."

Tiền Linh liếc xéo một cái, bụng còn chưa lớn, ưỡn gì mà ưỡn.

Đến đây rồi việc gì cũng giao cho cô, đúng là coi cô như con ở.

Nhìn Trần Phong rời đi, Hứa Nhất Ngưng cười cười, ngước nhìn Tiền Linh:

"Tiền Linh, em lại đây một chút chị có chuyện muốn nói với em."

"Lúc nãy em nói Trần Phong cưới chị là thiệt thòi?"

Hứa Nhất Ngưng âm trầm nói, Tiền Linh cũng chỉ là cùng đường mới đến đây nương tựa vào cô, còn dám lôi chuyện của mình ra mà bàn tán.

Tiền Linh: "Em chỉ thuận miệng nói thôi, chị tìm được người cho em chưa?"

Hứa Nhất Ngưng tức giận nói:

"Đâu có dễ tìm như vậy, người ở đây đa số đều kết hôn rồi. Hơn nữa người có điều kiện tốt sẽ coi trọng cô à?"

"Chị họ, anh Cương gần nhà cũng tốt lắm á, nếu anh ấy chưa có kết hôn thì em nhất định phải gả cho anh ấy. Tiếc là..."

Tiền Linh thở dài, nghĩ đến tiền trong túi, trong lòng lại không thoải mái.

Hứa Nhất Ngưng ánh chợt lé, nhìn khuôn mặt của Tiền Linh, sao đó như nhớ đến cái gì, trào phúng nói, giọng điệu không chút tốt đẹp:

"Tiếc cái gì, nếu như em muốn, chị có thể giúp em.

Vợ tên đó là con dâu nuôi từ bé, Vương Cương không thích cô ta đâu, cái này là thói xấu từ xưa truyền lại thôi."

Hứa Nhất Ngưng đã sớm thấy Vương Mai không vừa mắt đang lo là không có cơ hội dạy dỗ cô ta, lúc này không phải vừa vặn luôn sao.

[80] Tái Giá Với Cấp Trên Của Chồng Trước

Chương 74