Xe ngựa dần tiến lại gần, Khương Sơ Tĩnh mở mắt, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ra dãy núi trùng điệp nơi xa.
Trên núi cây xanh rợp bóng, hình dáng tươi tốt um tùm. Giữa núi mây mù bao phủ, những mái hiên cong vút của Huyền An Tự ẩn hiện trong đó.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến chân núi Huyền. Xe ngựa một đường lên núi, sau một trận xóc nhẹ, đã dừng vững vàng bên ngoài Huyền An Tự.
Khương Sơ Tĩnh xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cánh cổng màu đỏ son của Huyền An Tự trang nghiêm túc mục, lặng lẽ đứng đó, những vòng đồng trên cánh cổng lấp lánh ánh sáng cổ kính dưới ánh nắng.
Chỉ chớp mắt, nàng lại thấy một chiếc xe ngựa trang trí xa hoa dừng cách đó không xa.
Thân xe làm từ gỗ đàn quý hiếm, bốn phía khoang xe treo rèm châu, từng hạt châu tròn trịa căng mẩy, kích thước đều đặn. Nhìn là biết xe ngựa từ trong cung đến.
Khương Sơ Tĩnh không nhanh không chậm đi tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng vào cửa sổ xe: "Công chúa điện hạ."
Nghe thấy động tĩnh, thiếu nữ trong xe được thị nữ thân cận đỡ bước xuống xe.
Thiếu nữ rõ ràng đã được trang điểm cực kỳ tỉ mỉ, một chiếc áo choàng lông hồ ly màu đỏ chính rực rỡ khoác nhẹ trên vai, lấp lánh dưới ánh nắng, đồ trang sức cài trên đầu càng tinh xảo bắt mắt.
Kim thoa bộ diêu khẽ lay động theo mỗi cử chỉ của nàng, châu ngọc va chạm, phát ra âm thanh trong trẻo êm tai, càng khiến khuôn mặt vốn đã kiều diễm động lòng người của nàng thêm rạng rỡ.
Vừa nhìn thấy Khương Sơ Tĩnh , Ôn Nhan công chúa liền theo thói quen ngẩng cằm, ánh mắt lộ vẻ kiêu căng và khinh thường: "...Ngươi đúng là lớn mặt, vậy mà còn đến muộn hơn cả bản công chúa."
Khương Sơ Tĩnh không biện minh rằng thời điểm thông báo cho Huyền An Tự chính là lúc này, chỉ mở miệng nói: "Là thần nữ đã đến muộn."
Ôn Nhan công chúa hừ một tiếng, có chút nóng nảy: "Thôi được rồi, đừng lề mề nữa, chúng ta mau vào thôi."
Ôn Nhan công chúa hôm nay là lén lút xuất cung, bên cạnh chỉ có một cung nữ thân cận. Vừa nghĩ đến việc sắp được gặp ý trung nhân, nàng đã không thể kìm nén được sự kích động trong lòng.
Mà phía Huyền An Tự, cũng không hề biết trước tin tức công chúa sẽ đến.
Hai vị tiểu sa di vốn đang quét lá rụng trước cửa, ngẩng đầu thấy hai thiếu nữ khí chất xuất chúng đang thong thả bước đến, thiếu nữ áo trắng dung mạo thanh lệ đạm nhã, toát lên vẻ thanh lãnh xuất trần. Thiếu nữ áo đỏ thì tươi tắn động lòng người, tư thái cao quý.
Họ chỉ biết chiều nay thiên kim Tướng quốc sẽ đến chùa để tuyên chỉ, nhất thời không phân biệt được vị nào mới là thiên kim Tướng quốc.
Khương Sơ Tĩnh đi trước một bước, thần sắc dịu dàng, khẽ nói: "Tiểu sư phụ, ta là Khương Sơ Tĩnh , đến thay Bệ hạ truyền đạt Thánh dụ."
Tiểu sa di vừa nghe, chợt tỉnh ngộ, lập tức đặt chổi xuống, tiến lên một bước, chắp tay cung kính nói: "Phương trượng và chúng tăng trong chùa đã chờ đợi cô nương ở trong chùa rồi, ta dẫn cô nương vào."
Khương Sơ Tĩnh khẽ gật đầu, nghiêng người ra hiệu Ôn Nhan công chúa đi trước.
Trước khi bước vào chùa, nàng lặng lẽ quan sát một lượt cảnh vật bên ngoài Huyền An Tự.
Huyền An Tự tọa lạc trên đỉnh núi Huyền, địa thế núi Huyền phức tạp. Bốn phía những loại cây cổ thụ xanh tốt um tùm bao quanh ngôi chùa, năm này qua năm khác bảo vệ chốn Phật môn thanh tịnh này.
Theo nguyên cốt truyện, lúc này những sát thủ của Bắc Minh Quốc đáng lẽ đã lặng lẽ mai phục ở khu vực xung quanh tưởng chừng tĩnh mịch này.
Họ có lẽ ẩn mình trong tán cây rậm rạp, lợi dụng những tầng lá cành che phủ, giấu kín thân hình, chỉ chờ lát nữa Bùi Vọng xuất hiện.
Trước khi đến Huyền An Tự, vừa ra khỏi Tướng phủ, Mặc Cửu đã đến chào nàng. Nói rằng Mặc Trì Tiêu hôm nay không ở kinh thành, do hắn dẫn đầu mười mấy tinh nhuệ Hoàng Ngự Tư, cũng đã mai phục trước ở xung quanh Huyền An Tự.
Nếu thật sự có ám sát, đó chính là "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau".
Mặc Trì Tiêu quả thật rất nể mặt nàng.
Ngay cả khi chỉ vì một câu nói có vẻ hoang đường của nàng, dù bản thân không có mặt ở kinh thành, hắn vẫn phái thuộc hạ đến giúp nàng.
Khương Sơ Tĩnh vững vàng bước vào trong chùa, ngẩng đầu liền thấy vị Phương trượng dẫn đầu một nhóm người trong chùa, đứng đợi chỉnh tề trước cửa chính điện.
Tuệ Minh đại sư năm nay đã ngoài bảy mươi, sương tuyết thời gian đã nhuộm trắng đôi mày trên đỉnh đầu ngài. Gương mặt tuy nhiều nếp nhăn, nhưng toát lên vẻ thản nhiên và phóng khoáng của người đã nhìn thấu hồng trần.
Một tấm cà sa khoác trên người, tấm cà sa màu sắc cổ kính, như chứa đựng sự nặng nề của năm tháng và sự thâm sâu của Phật pháp.
Tiểu sa di vừa nãy tiến lên giới thiệu nàng: "Sư phụ, đây chính là Khương thí chủ của Tướng phủ."
Khương Sơ Tĩnh khẽ cúi người trước Tuệ Minh đại sư: "Tuệ Minh đại sư, đã sớm nghe danh ngài, hôm nay được diện kiến, là vinh hạnh của tiểu nữ."
Tuệ Minh đại sư ánh mắt đầy từ bi và hiền lành, chắp tay, niệm Phật hiệu: "A Di Đà Phật, Khương thí chủ không cần đa lễ."
Sau đó, ngài nhìn Khương Sơ Tĩnh một cách bình thản: "Không biết lần này Bệ hạ sai Khương thí chủ đến đây, là có việc gì?"
Khương Sơ Tĩnh đáp: "Đại sư, Bệ hạ đặc biệt sai tiểu nữ đến đây, là muốn mời ngài vào đêm Trung Thu, ở trong cung chủ trì một buổi lễ cầu phúc, để cầu cho triều ta quốc thái dân an, phong điều vũ thuận."
Tuệ Minh đại sư nghe vậy, khẽ gật đầu nói: "Tết Trung Thu là lúc cả nhà đoàn viên, lão nạp vốn nên ở chùa cùng mọi người tụng kinh cầu phúc. Tuy nhiên Bệ hạ có lệnh, lão nạp tự nhiên phải tuân theo."
Khương Sơ Tĩnh cũng chắp tay: "Đại sư từ bi bác ái, lo nghĩ cho thiên hạ, Bệ hạ và trăm họ chắc chắn sẽ cảm kích đại sư."
Tuy nhiên, nàng ngoài mặt cảm tạ Tuệ Minh đại sư, ánh mắt quét qua những người phía sau Tuệ Minh đại sư, lại không khỏi khẽ nhíu mày.
Trong nguyên cốt truyện, Bùi Vọng là người cùng Tuệ Minh đại sư ra đón Thánh dụ.
Trong số những người này, không hề có bóng dáng Bùi Vọng.
Bùi Vọng không đến?
Khương Sơ Tĩnh muốn biết Bùi Vọng ở đâu, có người còn muốn biết hơn nàng.
Chưa kịp để nàng mở miệng, Ôn Nhan công chúa bên cạnh đã sốt ruột hỏi: "Đại sư, Bùi Thế tử đâu? Sao Bùi Thế tử không ra cùng ngài?"
Tuệ Minh đại sư không biết người hỏi là ai, nghi hoặc nói: "Vị thí chủ này là..."
Ôn Nhan vốn được nuông chiều từ nhỏ trong cung, hành xử hoàn toàn theo ý mình. Dù lần này là lén lút trốn ra khỏi cung, nàng cũng không nghĩ đến việc phải giấu thân phận.
Nàng đứng trước mặt mọi người, cằm khẽ ngẩng lên. Trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, không chút nghĩ ngợi, giọng nói trong trẻo nhưng cũng có vài phần kiêu ngạo liền bật ra: "Ta là đích công chúa của bản triều, Ôn Nhan."
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Những tăng nhân nghe được thân phận công chúa, không dám chậm trễ chút nào, đồng loạt quỳ hai gối xuống, chỉnh tề cúi đầu khấu bái: "Tham kiến công chúa điện hạ."
Tuệ Minh đại sư cũng khẽ giật mình, sau đó chắp tay, thân trên hơi cúi xuống: "Thì ra là công chúa điện hạ, xin thứ lỗi cho lão nạp mắt kém, không nhận ra công chúa."
"Còn về Bùi Thế tử, hôm nay thân thể y có chút không khỏe, hiện đang tĩnh tu ở rừng trúc sau núi, không ra cùng lão nạp."
Trong khu rừng rậm không xa ngôi chùa, thủ lĩnh sát thủ Bắc Minh Quốc vẫn luôn theo dõi sát sao động tĩnh bên trong chùa.
Thân hình hắn nhanh nhẹn, ẩn mình trong bóng tối, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo lóe lên sát ý dưới ánh sáng lờ mờ. Bên cạnh còn có những sát thủ khác đang chờ lệnh.
Nghe nói Bùi Vọng không ở đây, mà người bọn chúng muốn g.i.ế.c lại đang ở rừng trúc sau núi, không khỏi cau mày.
Vậy chẳng phải bọn chúng đã mai phục uổng công sao.
Không, cũng không hẳn là uổng.
Ánh mắt thủ lĩnh rơi xuống bóng dáng thiếu nữ mặc hồng trang rực rỡ, cử chỉ phô trương kia, trong mắt lóe lên hàn quang.
Không ngờ đích công chúa của Nam Quốc hôm nay cũng đến chùa.
Nghe nói vị công chúa này rất được Hoàng đế Nam Quốc sủng ái. Đã đến đây rồi, vậy thì tiện tay g.i.ế.c luôn nàng ta.
Nếu đích công chúa cao quý nhất của Nam Quốc mà bỏ mạng dưới tay thích khách, thì thể diện của Hoàng thất Nam triều sẽ còn đâu.
Chủ ý đã định, thủ lĩnh sát thủ hạ giọng, trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh: "Thả một mũi tên lạnh, g.i.ế.c c.h.ế.t công chúa đó. Sau đó tất cả lập tức rút lui, theo ta đến rừng trúc."
Về phía Ôn Nhan, vừa nghe nói Bùi Vọng thân thể không khỏe, nàng liền nóng lòng như lửa đốt, đôi mày tinh xảo lập tức nhíu chặt lại.
Lòng đầy lo lắng, vừa định mở miệng hỏi thêm chi tiết về Bùi Vọng.
Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng xé gió bén nhọn đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy một mũi tên lạnh, không hề báo trước, mang theo sát ý lạnh lẽo, như tia chớp thẳng tắp b.ắ.n về phía Ôn Nhan công chúa!
---