Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá

Chương 94: ---Bùi Vọng xuất hiện

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Khương Sơ Tĩnh cũng không ngờ rằng, sự việc diễn biến lại khác với nguyên cốt truyện. Hôm nay Bùi Vọng ở rừng trúc, hoàn toàn không xuất hiện.

Nói cách khác, kể từ khi nàng xuyên qua, trừ một số chuyện nhất định sẽ xảy ra, ví dụ như Chu di nương mang thai, bất kỳ chuyện gì có thể bị yếu tố con người can thiệp, thực ra đều có khả năng xuất hiện biến cố.

Nhưng trước mắt, dù có sai lệch so với tình hình nàng dự kiến, nàng cũng phải tùy cơ ứng biến.

Bùi Vọng không đến, những sát thủ kia đáng lẽ sẽ không ra tay nữa, sẽ đi đến rừng trúc. Tuy nhiên, đúng lúc nàng nghĩ như vậy, nàng đột nhiên nhận ra nguy hiểm một cách nhạy bén.

Một mũi tên lạnh đột ngột xuất hiện, vậy mà lại bay thẳng từ trên không, nhắm vào Ôn Nhan đứng bên cạnh nàng.

Chỉ có Khương Sơ Tĩnh biết xung quanh có sát thủ, nên vẫn luôn đề phòng. Vì vậy, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã nhanh tay lẹ mắt, kéo Ôn Nhan ra phía sau.

Mũi tên lạnh sượt qua vạt áo Khương Sơ Tĩnh , "phụt" một tiếng, ghim chặt vào cây cột điện thờ bên cạnh. Đuôi tên vẫn còn rung động dư âm, như thể đang kể lể về sát ý chưa thành.

Có người b.ắ.n tên?!

Tất cả mọi người đều bị mũi tên này làm cho kinh ngạc.

Khương Sơ Tĩnh giữ vững thân hình, lập tức hô một tiếng: "Có thích khách, mọi người cẩn thận!"

Lời này vừa dứt, mọi người mới bừng tỉnh khỏi sự choáng váng.

Trong chốc lát, tiếng la hoảng của các tăng nhân, tiếng bước chân hỗn loạn đan xen vào nhau, hiện trường trở nên lộn xộn.

Khương Sơ Tĩnh nhanh chóng nhìn quanh, chỉ thấy trong rừng cây bên ngoài ngôi chùa có bóng đen lấp ló di chuyển.

Thật sự có ám sát, hơn nữa lại là nhắm vào Ôn Nhan công chúa!

Mặc Cửu cũng vô cùng chấn động, không biết Khương nhị tiểu thư làm sao lại biết trước chuyện này.

Nhưng với tư cách là một thống lĩnh hộ vệ dày dạn kinh nghiệm chiến trường, được huấn luyện bài bản, những năm tháng trải qua sinh tử đã giúp Mặc Cửu nhanh chóng phản ứng. Mũi tên này vừa b.ắ.n ra, bọn họ đã có thể xác định được vị trí của sát thủ.

Hắn khẽ nhấc tay, gần như chỉ trong nháy mắt, mười mấy ám vệ thân thủ nhanh nhẹn từ bốn phương tám hướng nhảy ra. Mặc Cửu ngẩng đầu, giọng nói vang như chuông đồng hô lớn: "Bảo vệ công chúa!"

Phía sát thủ vốn tưởng có thể một kích trúng đích, lấy mạng công chúa này, giáng một đòn nặng nề vào Hoàng thất Nam triều.

Thế nhưng không ngờ rằng, thiếu nữ áo trắng bên cạnh công chúa lại phản ứng nhanh đến thế, vậy mà lại cứu được người.

Nhưng mục tiêu của bọn chúng vốn dĩ không phải là vị công chúa này, nên thủ lĩnh sát thủ thần sắc lạnh lùng, lập tức muốn dẫn người rút lui về rừng trúc.

Tuy nhiên, điều khiến bọn chúng không ngờ hơn là, giây tiếp theo, quanh ngôi chùa này lại đột nhiên xuất hiện nhiều ám vệ đến vậy.

Trong số đó, một sát thủ bịt mặt, giọng nói mang theo vài phần run rẩy: "Thủ lĩnh... chúng ta có phải đã trúng mai phục rồi không?"

Thủ lĩnh sát thủ cũng không biết chuyện này là sao.

Hành tung của bọn chúng lần này rõ ràng cực kỳ bí mật, mai phục cũng rất kín đáo, sao lại bị người khác biết trước kế hoạch?

Nhìn kỹ lại, trên trang phục của những ám vệ này thêu những họa tiết chìm tinh xảo, đó là biểu tượng của Hoàng Ngự Tư Nam Quốc.

Nghe nói chỉ huy sứ của Hoàng Ngự Tư đó là Mặc Trì Tiêu, phóng túng tàn độc, tâm cơ khó lường, chẳng lẽ hắn đã sớm biết được sự xuất hiện của bọn chúng?

Nhưng bọn chúng thân là tử sĩ, từ giây phút nhận nhiệm vụ, dù có trúng mai phục phía trước là đường chết, bọn chúng cũng chỉ có thể tiến lên.

Thủ lĩnh sát thủ cắn răng, quả quyết hạ lệnh: "Sáu người các ngươi, ở đây cản chân những ám vệ này. Số còn lại, theo ta đến rừng trúc!"

Nếu không phải Khương Sơ Tĩnh vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này ra tay kéo một cái, thì mũi tên vừa rồi sẽ trực tiếp xuyên vào tim Ôn Nhan.

Ôn Nhan sống sót sau tai nạn, mặc dù tính mạng không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn bị biến cố đột ngột này làm cho mặt mày thất sắc.

Khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, không chút huyết sắc, thân thể run rẩy kịch liệt không kiểm soát, vô thức nắm chặt cánh tay Khương Sơ Tĩnh .

Lực đạo lớn đến mức như muốn ấn cánh tay nàng lún sâu vào lòng bàn tay, tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất trên đời, mang theo tiếng khóc nức nở, hoảng sợ hỏi: "...Khương, Khương Sơ Tĩnh , chuyện này là sao? Sao lại có thích khách?"

Nhưng lúc này Khương Sơ Tĩnh không có tâm trí để ý nàng.

Ánh mắt sắc bén của thiếu nữ như chim ưng, chỉ liếc một cái đã thấy vài sát thủ thân hình ma quỷ ở không xa, lợi dụng sự hỗn loạn, đã bắt đầu rút lui.

Khương Sơ Tĩnh biết, bọn chúng nhất định đang lao về phía rừng trúc, để g.i.ế.c Bùi Vọng.

Tình hình tuy có biến cố, nhưng kịch bản nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không thể cứ thế mà bỏ qua.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Sơ Tĩnh trở nên lạnh lẽo.

Nàng không chút do dự vươn tay, gạt bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình của Ôn Nhan xuống, bình tĩnh nói: "Công chúa hãy mau vào điện tránh né, có người của Hoàng Ngự Tư ở đây, công chúa sẽ không sao."

Ôn Nhan không khỏi ngây người, trợn tròn mắt, vô thức buột miệng hỏi: "Ngươi định đi đâu? Ngươi không ở cùng ta sao?"

Nàng không ngờ rằng, trong tình huống nguy hiểm như vậy, Khương Sơ Tĩnh không ở cùng nàng trốn đi, vậy mà còn muốn ra ngoài.

Khương Sơ Tĩnh không định giải thích, điều nàng cần làm bây giờ là phải nhanh chóng đến rừng trúc trước khi sát thủ đến.

Những sát thủ kia phải vòng qua bên ngoài ngôi chùa, đường đi quanh co, còn nàng có thể đi thẳng đường tắt từ cổng sau của ngôi chùa để đến rừng trúc. Chỉ cần đi đủ nhanh, nàng có thể cứu Bùi Vọng trước một bước.

Giây tiếp theo, Khương Sơ Tĩnh hướng lên không trung hô lớn một tiếng: "Mặc Thị vệ."

Mặc Cửu nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thẳng vào đôi mắt đen trong veo của thiếu nữ từ xa. Sau đó nàng liền quay người, đi về phía cổng sau của ngôi chùa.

Mặc Cửu lập tức hít một hơi khí lạnh, tim đều treo đến cổ họng.

Khương nhị tiểu thư đừng có chạy lung tung!

Giờ đây sát thủ bốn phía, lỡ Khương nhị tiểu thư bị thương, hắn làm sao ăn nói với chủ tử?

May mà, bên Hoàng Ngự Tư chiếm ưu thế về quân số, tình thế vẫn có thể kiểm soát được. Mặc Cửu quyết đoán ngay lập tức, lớn tiếng chỉ huy: "Mấy người các ngươi, xử lý đám sát thủ này, cố gắng bắt sống nếu có thể! Thêm hai người nữa, theo ta!"

Dứt lời, thân hình hắn lóe lên, dẫn theo hai thủ hạ đắc lực, đuổi theo hướng Khương Sơ Tĩnh biến mất.

Trong rừng trúc, trúc rậm sâu thăm thẳm, xanh tươi um tùm.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá trúc rải xuống, tựa như những sợi tơ vàng vụn vặt, mang đến vài phần mộng ảo và thanh u cho nơi tĩnh mịch này.

Bùi Vọng an tĩnh ngồi trên một chiếc bồ đoàn, tựa như thoát ly trần thế. Y mặc một bộ bạch y trắng như tuyết, chất liệu vải thượng hạng mềm mại ôm lấy thân hình cao ráo của nam nhân, khẽ lay động theo làn gió nhẹ, vạt áo bay bổng, tựa như mây trời trôi chảy.

Mái tóc đen được buộc gọn gàng, chỉ dùng một dải lụa màu trơn cố định, vài sợi tóc lòa xòa trước trán trắng nõn, càng tôn lên vẻ mặt y như ngọc. Sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng nhạt màu, tựa phủ một tầng sương mỏng, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Trong tay y cầm một chuỗi hạt Phật, từng hạt Phật tròn trịa trơn bóng, tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu nhẹ, trong rừng trúc thanh u này càng thêm cổ kính tao nhã. Khí chất không nhiễm bụi trần, nhưng lại toát lên vẻ thanh lãnh từ chối người ngoài ngàn dặm.

Ngay cả khi chỉ tĩnh tọa nơi đây, không khí xung quanh cũng dường như được thanh lọc, lan tỏa một cảm giác thánh khiết khiến người ta không dám mạo phạm.

“Bùi Vọng!”

Bùi Vọng vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nghe có tiếng người gọi mình.

Là một giọng thiếu nữ xa lạ, đột ngột vang lên giữa rừng trúc tĩnh mịch. Khiến chàng mở mắt, lần theo tiếng động mà nhìn tới.

Thế nhưng ngay lúc này, một mũi tên không biết từ góc khuất nào trong rừng trúc vụt b.ắ.n ra, mang theo sát ý lạnh lẽo, lao thẳng về phía chàng.

Hoàn toàn không kịp phản ứng, đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện, lao thẳng vào người chàng.

Bùi Vọng chỉ cảm thấy thân thể không kiểm soát mà ngả về phía sau, cùng với người vừa lao tới, hai người cùng nhau lăn xuống triền dốc rừng trúc.

Theo bản năng, ngay khoảnh khắc lăn đi, Bùi Vọng đã ôm chặt lấy người trong lòng, cố gắng dùng thân mình che chắn cho đối phương khỏi những tổn thương có thể gặp phải.

Cùng lúc đó, chỉ nghe một tiếng vang giòn, mũi tên vừa b.ắ.n tới lại bị một cây chủy thủ đánh bật bay. Chủy thủ lướt qua một tia sáng lạnh trong không trung, cùng với mũi tên cắm phập vào nền đất.

Chủ nhân của cây chủy thủ rõ ràng cũng vẫn chưa hết bốt hoảng, trong lúc đang giao chiến với những sát thủ xông tới sau đó, liền sốt ruột cất tiếng hỏi lớn về phía này: “Khương nhị tiểu thư, cô không sao chứ?”

Khương nhị tiểu thư?

Sau khi lăn vài thước rồi dừng lại, Bùi Vọng nín thở, theo bản năng nhìn về phía người trong lòng.

Đập vào mắt là một gương mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt.

Thiếu nữ cắn chặt môi, cánh môi hồng nhạt đã hằn vài vết cắn. Dường như đang chịu đựng cơn đau nào đó, trên vầng trán nhẵn nhụi lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, vài sợi tóc vương trên gò má.

Thế nhưng dù chật vật, trong đôi mắt ấy lại chỉ có bóng hình chàng rõ nét phản chiếu. Rõ ràng như vừa chịu kinh hãi tột độ, nhưng nàng vẫn nắm chặt vạt áo trước n.g.ự.c chàng, khẽ nghẹn ngào: “Bùi Vọng… chàng không sao, thật quá tốt.”

---

Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá

Chương 94: ---Bùi Vọng xuất hiện