Nhẫn Đông vội vàng mang thêm một bộ chén đũa tới, lúc đang muốn lui ra, nàng ấy lại thấy Phú Hải liên tục nháy mắt với mình, ông ấy nhìn nàng ấy xong lại nhìn sang đũa bạc trên bàn.
Cuối cùng Nhẫn Đông cũng hiểu ra, ý ông ấy là muốn mình chia thức ăn ra cho các chủ tử.
Thiên địa thánh thần ơi!
Trước giờ chủ tử không cần mình hỗ trợ lúc ăn uống, vậy mà hôm nay mình phải chia thức ăn cho Hoàng Thượng ư? Hu hu hu, nếu có khâu nào làm bệ hạ không vui thì mình có bị c.h.é.m đầu không …
Vũ Văn Lan cảm thấy ồn ào, đành phải giơ tay nói: “Trẫm tự làm là được.”
Nhẫn Đông vui như mở cờ trong bụng, như trút được gánh nặng mà lui về phía sau.
Mùi hương thơm nồng vấn vít nơi chóp mũi làm Yến Xu nuốt nước miếng ừng ực, nếu không phải hoàng đế còn ở bên cạnh thì nàng đã cắm mặt ăn từ lâu rồi!
Thế mà hoàng đế lại như không ngửi được mùi thơm này vậy, hắn cầm đôi đũa nhưng không nhúng vào nồi, ngược lại còn quay sang từ tốn trò chuyện với nàng: “Trước đây khi còn ở quê nhà, nàng đã ăn những món gì?”
Nàng đành phải trả lời: “Huyện An Đức quê thiếp không giàu có và đông đúc như kinh thành, bá tánh chủ yếu ăn những món từ bột mì, như là mì sợi, sủi cảo, màn thầu, bánh bao,… Cũng có mấy món ăn vặt nổi danh như bánh bao chiên nước, mì thịt kho, thịt lừa, gà hầm,….”
Phú Hải đứng một bên xen mồm nói: “Quý nghi thật có lộc ăn, món gà hầm của An Đức nổi tiếng xa gần đấy ạ!”
Đối mắt Yến Xu sáng lên: “Phú công công quả là người thạo nghề! Món gà hầm của huyện An Đức chúng ta được làm theo công thức truyền thống mấy trăm năm đấy, gà tươi được hầm với lửa lớn xong lại om với lửa liu riu, chờ đến lúc lấy ra khỏi nồi, thịt gà mềm tan mà hương thơm nồng đượm, gắp nhẹ là thịt lìa khỏi xương ngay, không chỉ có thịt ngon miệng mà xương gà cũng mềm xốp, ăn rất ngon!”
Vừa nhắc tới món này, nàng lại càng đói bụng.
Bé đi, già mới về nhà, tiếng quê vẫn thế, tóc đà rụng thưa (1). Dù nàng có ăn được bao nhiêu món ngon ở trong cung, thì thứ khiến nàng nhung nhớ nhất vẫn là món ăn quê nhà.
Ôi, chỉ tiếc đường vào hậu cung sâu như biển, cũng không biết đời này nàng còn có thể được nếm lại món gà hầm chính tông ở quê nhà không nữa.
Nàng u oán liếc sang người ngồi bên cạnh một cái, thầm nghĩ nếu có một ngày hoàng đế rũ lòng thương mà thả nàng đi thì tốt quá!
Vũ Văn Lan nghe rõ từng chữ, thầm nhướng mày ——
Thả nàng ấy đi? Không có khả năng.
“Ăn đi.”
Cuối cùng hắn cũng chịu cho đũa vào trong nồi.
Yến Xu vui mừng quá đỗi, cũng nhanh chóng vươn tay, món thứ nhất gắp lên là một viên bò viên.
Chờ nó hơi nguội, nàng lập tức cho vào trong miệng, cảm giác thỏa mãn lập tức lấp đầy cả người Yến Xu. Vỏ ngoài của bò viên trơn láng, bên trong lại đậm đà mọng nước, không cần chấm vào chén nước chấm cũng đã rất ngon!
Tiếp theo là thịt chiên, vỏ ngoài vốn giòn rụm giờ đã thấm đẫm nước dùng, hương vị thơm ngon khác hẳn lúc ăn khô.
Ăn xong thịt chiên nàng lại gắp tới một miếng đậu hủ, oa, quả nhiên đậu hủ chiên sơ rồi sẽ hút nước dùng nhiều hơn, trừ bỏ mùi nguyên bản của đậu ra, nó còn thấm đượm mùi tươi ngon của nước dùng xương hầm nóng hổi, không hề kém cạnh với các món thịt.
Tiếp đó là một miếng huyết dê, mềm dai sần sật, hương vị vô cùng tinh tế, rất độc đáo.
Trong đó, món khiến người ta rung động nhất chính là thịt dê. Thịt chân dê tươi được cắt thành từng lát mỏng, gắp lên quấy nhẹ vài cái trong nước dùng là chín ngay, sau đó quết vào chén nước chấm đã được pha sẵn từ tương mè, hẹ hoa, chao đỏ rồi cho vào miệng. Ôi, hương vị đó, quả thật là ngon quên lối về.
Vũ Văn Lan vốn đang tập trung nghe lén, không ngờ lại nghe thấy toàn ăn ăn ăn.
—— Bò viên này, đậu hủ này, thịt chiên này, thịt dê này, quả thực không có món nào mà nàng không thích.
Mà nói chứ, bình thường hắn không chú trọng ham muốn ăn uống cho lắm, hôm nay nghe nàng “ nói ” xong, hắn mới nhận ra đúng là những món này rất ngon.
Rồi còn có rất nhiều tính từ để diễn tả nữa chứ, nào là trơn láng, mềm dai sần sật, đậm đà,…
Đặc biệt là món thịt dê này, sau khi chấm vào chén nước chấm xong cho vào trong miệng, cảm giác tươi mới, mùi thơm, vị mặn đậm đà, tất cả đều lần lượt ập tới, đúng là không tồi.
Vũ Văn Lan gắp liền mấy đũa, trong lòng đang vui vẻ, nào ngờ lại nghe nàng la oai oái trong lòng:【 Ối giồi ôi, có một đĩa thịt dê bé tí ăn không đủ nhét kẽ răng mà! 】
【 Người này tự ăn trong cung của hắn bộ không ngon miệng hay gì mà lại chạy tới đây cướp đồ ăn với mình vậy trời? 】
【 Mà tới cũng không chịu báo trước một tiếng, để mình còn biết kêu phòng bếp đưa nhiều đồ ăn tới một chút! 】
【 Bực ghê á trời ơi!!! 】
Vũ Văn Lan: “???”
Lớn mật thật sự.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Xu: Không được ăn, đó là của ta!!!
Vị hoàng đế nào đó: Một miếng cũng không được sao?
Yến Xu: Không được!!!
Vị hoàng đế nào đó: QAQ
—
Chú thích:
1. Bản gốc là hai câu đầu trong bài “Hồi hương ngẫu thư kỳ 1” của ông Hạ Tri Chương, bản dịch trong chương này được trích từ web Thi Viện, thuộc về Trần Trọng Kim.