Là quân vương sao có thể bị người khác oán trách như thế được, Vũ Văn Lan lập tức nói với Phú Hải: “Cho người mang thêm mấy đĩa thịt dê lên đây.”
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía con nhóc lén lút trách móc mình ban nãy: “Nàng còn muốn ăn thêm gì nữa không?”
Yến Xu sửng sốt, nhưng biết bên ngoài vẫn phải rụt rè một chút, cho nên nàng chỉ cười nói: “Hiện tại thần thiếp không thèm món nào cụ thể cả, cho nên cứ theo ý bệ hạ là được ạ.”
Nhưng trong lòng nàng lại điên cuồng gào thét:【 Bò viên! Ta muốn ăn bò viên! 】
Vũ Văn Lan nhìn về phía Phú Hải: “Thêm một đĩa bò viên đi.”
Yến Xu: “???”
Ủa sao trùng hợp dị? Hắn cũng muốn ăn thêm bò viên à?
Có điều nàng còn muốn ăn thêm thịt chiên, hơn nữa phải là loại vừa chiên xong ấy, vừa xốp vừa giòn ngon tuyệt cú mèo!
Vũ Văn Lan lập tức bổ sung: “Thêm một đĩa thịt chiên nữa, chiên ngay tại chỗ nhé.”
Yến Xu: “???”
Hổng… hổng lẽ là tâm ý tương thông hả ta?
Trong lúc đang khó hiểu, nàng lại thấy hắn ung dung nhìn về phía mình, hỏi: “Sao lại trưng ra vẻ mặt đó, chẳng lẽ nàng không muốn ăn những món này?”
“Không… không phải đâu ạ.” Yến Xu vội vàng lắc đầu: “Thần thiếp chỉ cảm thấy bệ hạ thật khéo chọn, bởi vì hai món này đều rất chi là ngon.”
【 Nếu lại thêm một phần mì cán bằng tay là ngon rồi, canh thịt dê với mì cán bằng tay là sự lựa chọn tuyệt vời luôn đó! 】
“Thêm một phần mì cán bằng tay.” Hắn lập tức nói.
Yến Xu: “!!!”
Ủa rốt cuộc là sao vậy trời???
Vì sao nàng vừa nghĩ tới món nào là hắn lại gọi ngay món đó???
Chẳng lẽ hắn có thuật đọc tâm hay gì???
Vũ Văn Lan không nói thêm nữa, chỉ lẳng lặng gắp một miếng cải trắng trong nồi lên ăn, hoàn toàn ẩn sâu công và danh.
Ừm, thật không ngờ món cải trắng bình thường thế mà cũng thơm ngon như vậy.
Mà Phú Hải, tuy phải liên tục phái người đi truyền lời cho phòng bếp, nhưng trong lòng ông ấy lại vui vẻ không thôi —— quả nhiên mình đã tìm đúng người, trước giờ bệ hạ có ăn nhiều như vậy bao giờ đâu cơ chứ?
~~
Không lâu sau, những món gọi thêm đã được bưng lên.
Thịt mới chiên vừa thơm vừa giòn, một chén đầy thịt dê tươi cắt lát kết hợp với mì cán bằng tay dai dai, lại thêm mấy viên bò viên tròn vo, thế là Yến Xu được một bữa no căng bụng.
Quả nhiên làm hoàng đế là tốt nhất, nàng thỏa mãn vuốt ve cái bụng nghĩ như thế. Có quyền có thế sung sướng như vậy đấy, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Hệ thống bỗng nhiên mở miệng:【 Thế bà còn không mau đi ôm đùi đi, chỉ cần là sủng phi thì bà cũng được như thế còn gì. 】
Yến Xu: “…”
Lời này không sai, nếu số mệnh của nàng đã thành bia ngắm, như vậy không còn đường lui nữa rồi, nếu thế chi bằng cứ xông thẳng lên, ôm cái đùi vàng này của hoàng đế là được.
Tuy hoàng đế không kia gì được, nhưng những chuyện khác vẫn không tồi, cho nên chắc là ổn đấy.
Vì thế, nàng lén lút hỏi hệ thống:【 Nè, cậu biết hoàng đế thích cái gì không? 】
Hệ thống:【 Kẻ cuồng công tác nè, máy phê tấu chương nè, à, hắn còn thích thống trị quốc gia nữa á bà. 】
Yến Xu: “…”
【 Thế còn sở thích nhỏ nhỏ nào nữa không? 】
Hệ thống:【 Có, hắn thích đọc sách, còn thích luyện kiếm, đá bóng, mã cầu (1), ném mũi tên vào bình (2),… 】
Ném mũi tên vào bình?
Ánh mắt Yến Xu sáng lên, cái khác thì không được chứ cái này nàng được nè.
Vì thế nàng mỉm cười nhìn về phía Vũ Văn Lan: “Thời gian còn sớm, không biết bệ hạ có hứng thú cùng thần thiếp chơi trò ném mũi tên vào bình một lát không ạ? Xem như là để tiêu cơm tối cũng được.”
Vũ Văn Lan nhướng mày: “Nàng muốn chơi ném mũi tên vào bình với Trẫm?”
Yến Xu gật đầu: “Không biết thần thiếp có được vinh hạnh đó không ạ?”
Sao sao, ngạc nhiên không, bất ngờ không! Có phải đề nghị này rất vừa ý ngươi không?
Vũ Văn Lan không nhịn được cười nhẹ: “Được thôi.”
Yến Xu vội sai người bày biện vật dụng để chơi.
Không qua bao lâu, bình đồng và mũi tên lông vũ đã được chuẩn bị tốt.
Vũ Văn Lan cầm lấy một mũi tên ước lượng thử, nhưng khi vừa định ném đi thì lại bị Yến Xu cản lại, nàng nói: “Khoan đã bệ hạ, chúng ta nên nói rõ quy tắc trước chứ, đúng không ạ?”
Vũ Văn Lan nhìn nàng: “Nàng muốn chơi như thế nào?”
Trò ném mũi tên vào bình là trò chơi thường thấy trong các buổi yến tiệc, giúp cho mọi người thêm hứng thú uống rượu. Mà tối nay đương nhiên không thể uống thêm rượu, cho nên Yến Xu khẽ đảo tròng mắt một cái, nói: “Chi bằng như vậy đi, người thắng có thể đưa ra yêu cầu, còn người thua phải đồng ý với yêu cầu của đối phương, như vậy được chứ ạ.”
Hì hì, khi nàng còn nhỏ thường xuyên chơi ném đá chim cùng em trai, cho nên độ chính xác khi ném đồ vật khá tốt đấy. Hơn nữa cái bình kia gồm một cái miệng và hai cái quai, nàng ném kiểu gì cũng phải trúng chứ nhỉ?
Vũ Văn Lan yên lặng nghe hết, sau đó gật đầu nói: “Được.”
Dứt lời, hắn còn đưa mũi tên trong tay sang cho nàng: “Nàng ném trước đi.”
Yến Xu nhận lấy, cẩn thận nhắm ngay miệng bình rồi ném mũi tên đi.
Kết quả… trật lất.
Trong lúc nàng còn đang há hốc mồm, chỉ thấy Vũ Văn Lan cầm lấy một mũi tên khác ra, hắn hời hợt ném một phát, thế mà lại rơi vào giữa miệng bình.
Phú Hải lập tức tuyên bố: “Bệ hạ thắng.”
Yến Xu: “…”
Thôi thôi, có thể là do đêm nay ăn nhiều quá ảnh hưởng đến năng lực.
Nàng nhìn về phía Vũ Văn Lan, nói: “Bệ hạ có chuyện gì muốn thần thiếp làm không ạ?”
Đối phương đánh giá nàng từ đầu đến chân rồi bảo: “Nếu vậy, Trẫm sẽ hỏi nàng, nàng phải trả lời thật lòng nhé.”
Yến Xu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Mời bệ hạ hỏi.”
Từ khi xác nhận xuất thân của nàng không có vấn đề, Vũ Văn Lan lập tức hoài nghi có lẽ có người khác trong cung này biết bí mật của mình sau đó nói cho nàng.
Cho nên hắn hỏi: “Từ sau khi nàng vào cung, nàng có tiếp xúc với người nào kỳ lạ hay không?”
Câu hỏi này … Đúng là có chút kỳ quái.
Yến Xu nói: “Người đặc biệt nhất mà thần thiếp gặp chính là bệ hạ đấy ạ.”
Vũ Văn Lan sững người, cảnh giác hỏi: “Trẫm có chỗ nào đặc biệt?”
Yến Xu ra sức nịnh hót: “Bệ hạ là thiên tử, đương nhiên là khác người bình thường rồi ạ, cho nên mới đặc biệt.”
Giọng nói vừa dứt, Phú Hải đứng một bên lập tức hùa theo: “Quý nghi nói rất đúng.”
Ai ngờ một ánh mắt lạnh băng lập tức liếc về phía ông ấy.
Phú Hải giật mình, vội vàng cúi đầu xuống, hận không thể tự vả miệng mình hai cái.
Ai da, vợ chồng son nhà người ta đang lời ngon tiếng ngọt, ngươi xen miệng vào làm chi?
Vũ Văn Lan: “…”
Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt, câu trả lời của Yến Xu hiển nhiên không phải thứ mà hắn muốn nghe.
Nhưng kỳ lạ là, trong lòng nàng hoàn toàn không có gì dị thường, chỉ cảm thấy đắc ý vì bản thân nịnh hót giỏi quá mà thôi.
Thế là hắn đành phải tiếp tục chơi trò ném mũi tên vào bình.
Lúc này người ném trước vẫn là Yến Xu.