Biết Hoàng Tiểu Đào bị đình chỉ, không ít thành viên tổ chuyên án đã vô cùng bực tức, thậm chí còn đòi đi tìm Cục phó để hỏi cho ra nhẽ. Phải vất vả lắm mới trấn an họ lại được.
Bởi vì lần này là hành động tuyệt mật, cho nên tôi cũng không thể nói cho Vương Đại Lý. Hơn nữa, vì không được nghiệm thi, tôi đành bảo cậu ta về trường trước đi. Trong thời gian này, tôi sẽ đến ở nhà Hoàng Tiểu Đào, để tránh mọi sự chú ý và đầu sóng ngọn gió.
Vương Đại Lý ngậm ngùi nói: " Đúng là lòng người hiểm ác, xã hội phức tạp, chuyện vừa xảy ra là đổ hết trách nhiệm lên đầu hai người. Thôi cậu cứ tới nhà chị Tiểu Đào mà giải sầu đi, nhớ dùng các biện pháp bảo vệ đấy nhé!"
Tôi mắng: "Cút mẹ cậu đi!"
Tổ chuyên án được Cục phó cử một cảnh sát đến tiếp quản. Tôi và Hoàng Tiểu Đào ' ra vẻ ảo não' rời đi, nhưng thực tế là đến văn phòng quận Đào Nguyên. Trên đường đi, tôi nói: "Trịnh cục phó à, người này rất có tinh thần trượng nghĩa. Ông ấy rất giống Hầu Lượng Bình trong phim "Danh nghĩa nhân dân" đó. Tôi cảm thấy ông ấy là một lãnh đạo cực kỳ tốt."
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Từ thời sinh viên, ông ấy đã có thành tích xuất sắc trong ngành tư pháp. Sau đó, từ một công tố viên chuyển sang làm cảnh sát, ông ấy được mệnh danh là quý ông độc thân chuẩn mực, không ít nữ hình sự độc thân đã thầm thương trộm nhớ đâu."
Tôi hỏi: "Trong số đó, có cả cô sao?"
Hoàng Tiểu Đào lén lút liếc tôi một cái, trêu chọc: "Sao thế? Ghen à?"
Mặt tôi đỏ lựng, vội vàng chối bỏ liên hồi. Hoàng Tiểu Đào lại nói: "Mặc dù tôi không yêu thầm ông ta, nhưng nếu như ông ta theo đuổi tôi, rất có thể tôi sẽ xiêu lòng."
Tôi biết cô ấy cố ý trêu chọc, nhưng trong tim vẫn thấy nhói lên một cái. Tôi liền lấy hết dũng khí nắm lấy tay cô ấy. Hoàng Tiểu Đào giật mình, vội nói: "Đừng có lộn xộn, đang lái xe đó, lỡ đ.â.m phải ai thì sao!"
Vừa đến phân cục, chúng tôi đã thấy một đám fan cuồng đang vây kín ngoài cổng, hô to: "Cảnh sát đánh người đâu rồi, cút ra đây!"
Chúng tôi đều kinh ngạc, tin tức của đám fan cuồng này quả thực quá nhanh nhạy, chúng tôi còn chưa đến mà họ đã biết trước rồi. Sau đó, một cảnh sát bước ra, nói lớn: "Mấy người tìm nhầm chỗ rồi! Ở đây không có ai họ Tống cả. Nếu còn làm loạn nữa, tôi sẽ bắt tạm giam hết tất cả!"
Hóa ra là một đám fan đến nhầm chỗ thật, khiến tôi giật mình toát mồ hôi lạnh. Đợi cho đám đông giải tán hết, tôi mới xuống xe, tiến lại gần. Người cảnh sát đó hỏi: "Hai vị là cảnh sát Hoàng và cố vấn Tống phải không ạ?"
Hoàng Tiểu Đào xác nhận. Người cảnh sát kia gật đầu: "Cục phó đã thông báo trước rồi ạ. Tôi đã tập hợp một nhóm người tinh nhuệ, chờ hai vị đến để chỉ huy."
Anh ta đi trước dẫn đường. Lần đầu ghé phân cục, không ít cảnh sát viên xì xào bàn tán: "Kia có phải Tống thần thám lừng danh không?" "Đội trưởng Hoàng xinh đẹp thật!" "Không lẽ hai người họ là một cặp?" Tôi đỏ bừng mặt, còn Tiểu Đào đột ngột dừng lại, quay sang đám cảnh sát nói: "Hay là mấy cậu chuyển nghề làm phóng viên săn ảnh đi." Đám cảnh sát tức khắc lúng túng, ai nấy trở về công việc của mình. Cảnh sát dẫn đường giơ ngón tay cái, tấm tắc: "Quả nhiên Đội trưởng Hoàng là nữ trung hào kiệt, danh bất hư truyền."
Viên cảnh sát dẫn chúng tôi tới phòng họp, lần lượt giới thiệu các thành viên trong đội chuyên án. Tôi chẳng thể nhớ hết tên. Nghe tin được hợp tác phá án cùng cục cảnh sát thành phố, đặc biệt là với hai chúng tôi, ai nấy đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Giờ đây thân phận hai chúng tôi khá nhạy cảm, không tiện trực tiếp lộ diện, nên chỉ có thể ngồi đây chỉ huy. Hoàng Tiểu Đào phân công vài nhiệm vụ, sau đó mọi người lần lượt rời đi. Tôi bèn hỏi: "Chúng ta cũng không thể ngồi yên mãi, có muốn làm gì đó không?" "Làm gì đó?" Tiểu Đào cười đầy ẩn ý: "Phương diện nào cơ?" Tôi suýt chút nữa hộc máu: "Nữ trung hào kiệt gì mà cô cần phải 'thoáng' đến vậy hả? Ý tôi là tìm xem có manh mối nào để phân tích không cơ mà." Hoàng Tiểu Đào tỉnh bơ đáp: "Thì ý tôi cũng vậy mà, anh nghĩ đi đâu thế? Đám con trai các anh đúng là đầu óc đen tối." Cô ấy đúng là một "ác quỷ" tinh ranh mà!
Do đã bị đình chỉ công tác, chúng tôi không thể liên lạc về cục cảnh sát thành phố, chỉ đành tự mình tìm manh mối điều tra. Quá trình chờ đợi vô cùng buồn chán, cả hai liền lướt internet, xem sức mạnh của Weibo đã biến mình thành những kẻ phản diện ra sao. Hoàng Tiểu Đào bị đồn là con gái của một vị chủ tịch quyền thế, leo lên bằng quan hệ và sắc đẹp. Có kẻ còn khẳng định chắc nịch rằng tất cả cán bộ cục cảnh sát thành phố đều đã ngủ với cô, thậm chí cô còn là vợ bé của Tôn Lão Hổ. Còn về phần tôi, không biết tên khốn kiếp nào đó đã dựng chuyện rằng tôi có lai lịch xấu xa, từng được tuyên vô tội trong vụ g.i.ế.c người, chính là vụ án liên quan đến giảng viên Lý. Hắn còn bịa đặt rằng cuộc sống của tôi trụy lạc, là một trai bao cho các phú bà, ở trường hễ thấy ai ngứa mắt liền gọi đám anh em xã hội của Quang trọc đến 'dằn mặt'. Đọc những tin tức này, tôi chẳng thấy tức giận chút nào, ngược lại còn thấy buồn cười. Hai chúng tôi thậm chí còn thi xem ai bị bôi nhọ nhiều hơn.
Ở phía bên kia, Lão Yêu đã bắt đầu phản công, tung ra đủ loại tin đồn, khai quật cả quá khứ Dịch Tỳ từng ngủ với nữ sinh khiến người ta phải phá thai, rồi cả việc sử dụng chất kích thích và bị tạm giữ. Lão Yêu còn đào ra được những tin đồn thời trung học của Dịch Tỳ, nào là thành tích học tập vô cùng bết bát, hút thuốc, đánh nhau, bắt nạt bạn học. Tất cả đều được phơi bày rõ ràng, trái ngược hoàn toàn với bản hồ sơ cá nhân đẹp đẽ mà người quản lý đã tạo ra cho hắn. Mặc dù sự xuất hiện của Lão Yêu cũng thu hút một số ý kiến trái chiều, nhưng so với đám fan hâm mộ triệu người của Dịch Tỳ thì cũng chỉ như muối bỏ biển, căn bản chẳng tạo nên khác biệt gì. Tôi tặc lưỡi: "Xem ra sau này ra ngoài tôi cũng phải đeo kính đen, còn phải có vệ sĩ hộ tống nữa." Hoàng Tiểu Đào trầm ngâm: "Qua chuyện lần này tôi đã có cái nhìn khác hẳn về những tin tức trên internet. Xem ra có rất nhiều thông tin đã bị thao túng trắng đen, chỉ để phục vụ cho lợi ích của một hoặc một nhóm người nhất định." Tôi thở dài: " Đúng thế, sau vụ này quả thực đã mở mang tầm mắt."
Chiều hôm đó, các cảnh sát đi điều tra lần lượt trở về. Họ đã thu thập được một số thông tin quan trọng: Nạn nhân c.h.ế.t đuối Ngô Tú Tài cũng thuộc công ty quản lý của Dịch Tỳ, hắn là người đại diện cho Maike.Chu, nghe nói là một ca sĩ nổi tiếng. Tuy nhiên, chúng tôi chưa từng nghe qua tên này, tìm kiếm trên Baidu cũng không có bất kỳ kết quả nào. Điều đáng nói là, tài khoản ngân hàng của Maike.Chu, thẻ an sinh xã hội, xe cộ, bất động sản và một khối tài sản khổng lồ cho thấy hắn chắc chắn phải là một ngôi sao có tiếng tăm trong giới showbiz. Chẳng lẽ hắn hoạt động chủ yếu ở nước ngoài? Ngoài ra, Ngô Tú Tài gần đây có mua một mảnh đất dùng làm mộ phần, trùng hợp thay chính là vào ngày vụ án xảy ra. Trong đơn mua, hắn khai là để di dời mộ cha mình. Rõ ràng Ngô Tú Tài không phải người địa phương này, mộ cha hắn cũng nằm ở nơi khác, nên tôi không cho rằng chi tiết này cần phải điều tra sâu hơn.
Gần khách sạn, chúng tôi tìm được một nhân chứng khác là chủ quán cà phê. Người này khai rằng vào đêm xảy ra vụ án, hắn có thấy một người dùng ống nhòm quan sát từ một căn phòng trong khách sạn. Tuy nhiên, vì trời quá tối, thêm nữa người đó lại mặc đồ đen, nên hắn không thể nhìn rõ diện mạo. Chủ quán cà phê đoán đó là một phụ nữ, bởi đôi tay người đó nhỏ nhắn và trắng nõn.
Ngoài ra còn một manh mối quan trọng khác, đó là hồ sơ bệnh án nha khoa của Dịch Tỳ. Lần này, tổ chức đứng sau Dịch Tỳ lại một lần nữa thể hiện sức mạnh đáng sợ của mình: họ đã nhanh chóng đến mua chuộc nha sĩ trước khi cảnh sát kịp tiếp cận, đánh tráo toàn bộ hồ sơ bệnh án. Do vị bác sĩ lần đầu làm chuyện này, để lại quá nhiều sơ hở nên cảnh sát đã dễ dàng đoán ra. Tuy nhiên, hồ sơ bệnh án gốc của Dịch Tỳ thì đã bị tiêu hủy hoàn toàn. Nghe đến đó, tôi trầm ngâm: "Bọn chúng lại còn chủ động tiêu hủy hồ sơ bệnh án nha khoa, chắc chắn có vấn đề lớn ở đây! Đến tám chín phần mười dấu răng để lại là của Dịch Tỳ." Một cảnh sát hỏi: "Có thể trực tiếp tìm Dịch Tỳ để lấy mẫu răng không?" Hoàng Tiểu Đào đáp: "Chuyện này rất khó, hắn đã có tính cảnh giác cao độ như vậy, chắc chắn sẽ không để chúng ta dễ dàng đắc thủ." Mọi người đều thở dài ngao ngán, một manh mối gần trong gang tấc như vậy, chẳng lẽ cứ thế mà đứt đoạn sao?
Trời cũng đã tối muộn, Tiểu Đào bảo mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ lại tiếp tục điều tra. Tôi theo thói quen định trở về trường, cô ấy bèn cười nói: "Đi đâu? Về để fan cuồng của Dịch Tỳ đánh cho tan xác à?" Tôi đột nhiên nhớ ra: "Chết thật, túi quần áo của tôi vẫn còn để ở cục cảnh sát." Hoàng Tiểu Đào nhìn đồng hồ: "Giờ cũng đã tan sở rồi, chúng ta cứ về đó lấy đi, sẽ không ai phát hiện đâu." Chúng tôi quay về cục cảnh sát thành phố. Đang đi lên phòng làm việc, Tiểu Chu đột nhiên nói vọng từ phía sau tôi: "Tống ca, đoạn ghi âm hôm qua anh đưa cho tôi đã phân tích xong rồi."
Hoàng Tiểu Đào cau mày hỏi: "Anh không biết chúng ta đã bị đình chỉ công tác rồi sao?"
Tiểu Chu gật đầu lia lịa: "Biết chứ, hôm nay ai nấy trong cục cũng đều bất bình thay. Anh có muốn nghe đoạn ghi âm không? Tôi nghĩ có manh mối quan trọng đấy."
Tôi thấy nghe thử một chút cũng chẳng mất gì, liền cùng Tiểu Đào sang phòng kỹ thuật. Đoạn thì thầm của Dịch Tỳ hôm qua, sau khi được khôi phục, vang lên rõ mồn một: "Không nên để cho cảnh sát biết tôi chính là Mike.Chu."