Tôi kiên nhẫn nghe đi nghe lại đoạn thu âm đến ba lần, chắc chắn không hề nghe nhầm một chữ nào. Lúc này, tôi mới khẽ thở dài: "Thì ra Mike.Chu là bí danh của Dịch Tỳ. Bảo sao kẻ này giàu có đến vậy mà lại chẳng có chút tiếng tăm nào."
Tiểu Chu vội đáp: "Tống ca, chuyện này anh nói sai rồi. Dịch Tỳ mới là nghệ danh, còn Mike.Chu lại là tên thật của hắn."
Hoàng Tiểu Đào lên tiếng, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Mọi người không thấy kỳ lạ sao, một nghệ sĩ lại có tới hai người đại diện?"
Tiểu Chu lắc đầu: "E rằng không chỉ có hai người đâu. Đứng sau Dịch Tỳ là cả một tập đoàn lớn, chính họ đã biến hai người thành những kẻ tội đồ."
Ngay lúc ấy, tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng, cái tên đơn giản này lại chính là mấu chốt quan trọng nhất của toàn bộ vụ án.
Hoàng Tiểu Đào gật đầu tán thành: "Cảm ơn cậu, nhờ vậy mà chúng tôi tiết kiệm được kha khá thời gian."
Tôi trầm ngâm, vân vê cằm: "Nếu có thể lấy được khuôn răng của Dịch Tỳ, mọi nghi vấn sẽ sáng tỏ. Vấn đề là, chúng ta phải làm thế nào để lấy được nó?"
Tiểu Chu ra hiệu chờ một chút, sau đó nhanh chóng mở điện thoại di động, tìm thấy một thông báo về buổi tiệc từ thiện, rồi đưa cho chúng tôi xem. Thì ra, tối mai Dịch Tỳ sẽ tham gia một bữa tiệc từ thiện, nếu lịch trình không có bất kỳ thay đổi nào.
Trong bữa tiệc, Dịch Tỳ chắc chắn sẽ dùng bữa, đó là cơ hội vàng để chúng tôi lấy mẫu khuôn răng. Đây có thể coi là một thủ đoạn không mấy chính đáng, nhưng xét việc đối phương đã hành xử bất nhân, chúng tôi cũng chẳng cần câu nệ làm gì thêm.
Tôi bất giác hỏi: "Tiểu Chu, sao anh lại biết rõ lịch trình của hắn như vậy? Chẳng lẽ anh là một fan cứng của Dịch Tỳ?"
Hắn ấp úng thừa nhận, giải thích rằng mình cùng tham gia nhóm fan với bạn gái. Hoàng Tiểu Đào nghe vậy liền chọc ghẹo: "Không ngờ đấy, cậu mà cũng có bạn gái cơ à!"
Tôi vội xua tay: "Thứ lỗi cho tôi hỏi một câu, tuyệt đối không có ý kỳ thị, nhưng Dịch Tỳ là gay sao?"
Tiểu Chu đáp: "Nghe đồn là vậy, nhưng bên phía quản lý cứ một mực chối bỏ. Cộng đồng mạng cũng chia thành hai phe rõ rệt: một bên nói dù Dịch Tỳ là gay vẫn thích hắn, bên còn lại thì nhất nhất khẳng định Dịch Tỳ không thích đàn ông. Thực ra theo tôi, xu hướng t.ì.n.h d.ụ.c là chuyện riêng của mỗi người, có gì đáng phải tranh cãi đâu chứ."
Tôi nhíu mày: "Thật khó mà phân biệt. Nhưng hắn lại công khai chuyện tình cảm, vậy là sao?"
Tiểu Chu giải thích cặn kẽ: "Theo ý kiến vụng về của tôi, thì là hắn đang muốn 'chui gầm chạn'. Nữ diễn viên kia nghe đồn có gia thế cực kỳ vững chắc, gần như thống lĩnh cả nửa giới điện ảnh và truyền hình. Dù là fan, nhưng lời tôi nói ra rất có thể bị đánh. Các anh cũng biết, Dịch Tỳ này tài năng ca hát lẫn diễn xuất đều không tốt, hoàn toàn dựa vào nhan sắc để kiếm cơm. Chắc hẳn hắn cũng nhận thức được điều này, nên mới muốn tìm một chỗ dựa vững chắc cho tương lai của mình."
Tôi kinh ngạc nhìn hắn: "Phân tích rõ ràng đến vậy, anh là fan thật hay là 'fan phong trào' đấy?"
Tiểu Chu cười xòa: " Tôi là fan đi đường, chỉ thích tham gia náo nhiệt thôi mà."
Chúng tôi tạm biệt Tiểu Chu. Vừa ra khỏi đó, Hoàng Tiểu Đào lập tức gọi điện về phân cục, cử người bí mật theo dõi Dịch Tỳ. Nếu hắn thực sự tham gia bữa tiệc từ thiện, chúng tôi sẽ tìm cách hành động.
Về tới nhà Hoàng Tiểu Đào, vừa vào cửa, cô ấy đã vô tư cởi phăng chiếc áo ngực, tiện tay ném xuống ghế sofa. Sau đó, cô nhìn tôi, cười hì hì: "Chết rồi, quên mất có anh ở đây. Bình thường tôi quen làm vậy rồi."
Nhìn thấy vòng một quyến rũ ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng của cô, mặt tôi bất giác đỏ bừng, vội vàng quay đi chỗ khác.
Hoàng Tiểu Đào xoa xoa bả vai, than thở: "Vất vả cả ngày, vai mỏi muốn c.h.ế.t đây."
Tôi nói: "Ngồi xuống đi, để tôi xoa bóp cho."
Tôi ngồi xuống ghế sofa, Hoàng Tiểu Đào liền tựa vào, để tôi xoa bóp cho cô. Thi thoảng, cô rên nhè nhẹ, tỏ ra vô cùng thoải mái. Trong phòng không bật đèn, sự đụng chạm cơ thể mơ hồ lập tức làm " cậu nhỏ" của tôi phản ứng. Tôi theo bản năng khép chân lại một chút, chỉ sợ lộ ra chuyện đáng xấu hổ.
Hoàng Tiểu Đào nhắm nghiền mắt, giọng nói mơ màng: "Đã lâu lắm rồi không được tan ca đúng giờ. Hay là, chúng ta làm chuyện đó đi?"
Tôi căng thẳng tột độ, lắp bắp hỏi: "Làm... làm cái gì cơ?"
Cô lật người lại, ánh mắt gợi tình nhìn thẳng vào tôi, dùng ngón tay thon dài vê vê cằm tôi, giọng trêu chọc: "Anh muốn chuyện đó thật sao?"
Bầu không khí trong phòng lúc đó mập mờ tới cực điểm, khiến tôi ấp úng mãi mới nói thành lời: "Làm... làm sườn xào chua ngọt ấy à? Ngay bây giờ sao?"
Hoàng Tiểu Đào bật cười khúc khích: " Đúng rồi! Bây giờ làm sườn xào chua ngọt chẳng phải là hợp lý nhất sao? Nguyên liệu tôi mua sẵn rồi, để lâu sẽ mất ngon đấy."
Nói xong, cô ấy bật dậy khỏi ghế, khiến tâm trạng của tôi cứ như ngồi trên cáp treo, lên xuống thất thường. Cô đi thẳng vào phòng ngủ, tôi ngẩn người hỏi: "Bếp nhà cô trong đó à?"
Cô thò đầu ra, cười hì hì trêu chọc: "Ngu ngốc quá! Tôi vào thay quần áo mà."
Hai chúng tôi xuống bếp, cùng nhau bắt tay vào làm món sườn xào chua ngọt. Hai kẻ với tài nghệ nấu ăn thuộc tầm "cặn bã", luống cuống tay chân gần nửa ngày trời mới vất vả làm được một đĩa. Chỉ cần nó ăn được thôi đã là quá đủ rồi.
Ăn tối xong, cả hai ngồi phịch xuống sofa xem TV. Tôi hoàn toàn chẳng biết trên TV đang chiếu cái gì, bởi lẽ, Hoàng Tiểu Đào bên cạnh đang mặc một bộ đồ ngủ hai dây bằng tơ tằm mỏng manh, từng đường nét cơ thể ẩn hiện quyến rũ dưới tấm vải, một mùi thơm mê hoặc cứ thoảng vào mũi tôi.
Có vẻ mệt mỏi rã rời, cô thì thào: "Mỗi ngày chỉ cần được tan ca đúng giờ, ăn một bữa cơm đơn giản, ngồi xem TV thế này thôi đã là hạnh phúc lắm rồi."
Tôi khẽ đáp: "Nếu công việc tan ca đúng giờ mà cô lại không hứng thú, thì có thể trách ai được đây chứ."
Cô chợt bật dậy, đôi mắt sáng lên: "Chỉ có anh hiểu tôi! Phải rồi, sau khi tốt nghiệp anh có dự định gì không?"
Tôi đáp lảng tránh: "Thì đang tìm phòng xông hơi massage nào thiếu nhân viên để xin vào đây."
Cô cười đ.ấ.m nhẹ vào vai tôi một cái: "Nói chuyện nghiêm túc đấy. Nếu không tìm được việc, thì chị đây bao nuôi cậu. Chị cũng không yêu cầu gì quá đáng đâu, chỉ cần giúp chị dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rồi trải ga giường là đủ rồi."
Tôi bảo: "Vương Đại Lý có rủ tôi cùng thử sức kinh doanh. Tôi nghĩ, hay là mình cũng nên lăn lộn một chút, biết đâu lại tìm được con đường riêng cho bản thân."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Thật không ngờ anh cũng có hoài bão đấy nhỉ."
Vừa nói, cô ấy vừa ghé sát dần lại, gần đến mức hơi thở hai người hòa vào nhau. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy cả người rạo rực, trái tim đập loạn xạ. Nhưng khác với những lần trước, lần này tôi dứt khoát nắm lấy hai vai cô ấy, chậm rãi cúi xuống...
Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí lãng mạn. Tiểu Đào vươn người tới bàn, cầm điện thoại lên nghe. Từ góc độ của tôi, có thể nhìn rõ vòng một căng tròn của cô ấy qua lớp áo ngủ mỏng manh. Tiểu Đào vẫn giữ nguyên tư thế đó mà nghe hết cuộc điện thoại.
Tôi hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu Đào vội vàng nói: "Tiểu Chu nhớ nhầm ngày rồi, buổi tiệc từ thiện diễn ra tối nay đó, chúng ta mau đi thôi!"
Tôi không giấu nổi vẻ thất vọng. Tiểu Đào nhìn tôi cười nhẹ: "Không đúng lúc gì cả."
Nhưng ngọn lửa trong tôi đã bị nhóm lên, làm sao có thể dập tắt ngay được? Khi Tiểu Đào vừa đứng dậy, tôi đột ngột ôm lấy cô, trao cho cô một nụ hôn. Trước giờ tôi chưa hôn ai, chẳng biết làm sao cho phải, chỉ như môi chạm môi mà thôi.
Thế nhưng, Tiểu Đào lại có vẻ rất dày dạn kinh nghiệm. Lưỡi cô ấy nhẹ nhàng tách môi tôi, khẽ luồn vào, ướt át, đôi mắt lim dim đầy mê hoặc. Theo bản năng, tay tôi đặt lên vòng n.g.ự.c cô ấy, vuốt ve. Tiểu Đào khẽ rũ cánh tay, dây áo lụa lỏng lẻo liền trượt xuống, để lộ trọn vẹn hai khối ngọc mềm mại, căng tràn. Tay tôi tham lam sờ nắn, cảm nhận sự mát rượi. Cô ấy khẽ rên rỉ, vòng tay ôm chặt lấy tôi, vòng ba căng tròn ép chặt vào nơi đó khiến toàn thân tôi như nổ tung, bàn tay tham lam bắt đầu lần mò xuống...
Sau khi tách ra, mặt cả hai người đều đỏ bừng như gấc chín. Có điều ánh mắt của Tiểu Đào lại vô cùng dịu dàng, ánh lên sự động tình. Cô ấy khẽ nhích lại gần nhưng rồi đột ngột thốt lên: "Không được, không kịp rồi, mau lên đường thôi!"
Cô ấy vội vàng vào phòng thay quần áo. Khi bước ra, hình tượng một nữ cảnh sát hình sự nghiêm nghị đã trở lại, không còn chút dấu vết của sự mê hoặc vừa rồi. Tôi thì vẫn còn lâng lâng, cảm giác nụ hôn vừa rồi cứ như một giấc mơ đẹp. Bước xuống cầu thang mà chân cứ nhẹ tênh.
Sau khi lên xe, Tiểu Đào lại bận rộn với điện thoại. Trong lúc nói chuyện, ngón tay cô ấy nghịch ngợm khẽ lướt qua eo tôi. Nhột quá, tôi bật cười hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Cô ấy vẫn nói chuyện điện thoại: "Tìm giúp một bộ vest cỡ XL, chúng ta sẽ qua lấy ngay."
Cúp máy, cô ấy giải thích: "Chúng ta mặc đồ thế này mà đi dự tiệc từ thiện thì không hợp chút nào. Tôi vừa gọi nhà may chuẩn bị cho hai bộ lễ phục đã có sẵn rồi. Cha tôi là khách quen của tiệm này, nên họ rất dễ tính."
Tôi khen: "Cô đúng là tháo vát thật đấy!"