Chúng tôi tới tiệm may lễ phục lấy quần áo, thay luôn ở đó. Tôi mặc một bộ vest tuxedo lịch lãm cùng giày tây đen. Lần đầu diện lễ phục kiểu này, tôi cảm thấy hơi gượng gạo. Tiểu Đào thì diện một chiếc váy đuôi cá quyến rũ, thiết kế khoét lưng táo bạo để lộ gần hết tấm lưng trần. Cô ấy xoay một vòng, hỏi tôi có đẹp không.
Tôi nói: "Rất đẹp, có thể cho tôi thắc mắc một vấn đề được không? Kiểu váy hở lưng thế này, làm sao mặc áo con mà không lộ?"
Tiểu Đào cười: "Ấy chà, anh cũng quan tâm đấy chứ. Có biết loại áo lót Nude Bra không?"
"Ý là..." Mặt tôi đỏ bừng. Thì ra, bên trong mấy bộ váy này không hề mặc áo con, các ngôi sao chỉ dùng miếng dán n.g.ự.c mà thôi.
Số quần áo này không phải mua mà là đi thuê. Bởi lẽ, tiệm may này có tiếng tăm lẫy lừng, chỉ nhận đặt may theo yêu cầu, nên chúng tôi thực chất là mượn đồ của người ta để diện trong đêm nay.
Sau đó, chúng tôi đến buổi tiệc. Nhân viên gác cửa lần lượt kiểm tra thiếp mời. Tôi hỏi Tiểu Đào giờ phải làm sao, cô ấy nhỏ giọng đáp: "Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, khoác tay tôi."
Cả hai bước tới cửa, nhân viên yêu cầu trình thiếp mời. Tiểu Đào điềm nhiên nói: "Xin lỗi, thiếp mời của chúng tôi để quên ở khách sạn. Nếu anh nhất định phải kiểm tra, tôi có thể quay về lấy, nhưng nếu điều đó khiến tôi trễ hẹn với Dịch tiên sinh thì mọi trách nhiệm sẽ thuộc về anh."
Anh nhân viên vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm kiểm tra thiếp mời, nói rằng đó là vì vấn đề an ninh. Tiểu Đào nói: "Cha tôi là Hoàng Vận Hồng. Ông ấy từng có làm ăn với công ty của các anh. Nếu không tin, anh cứ gọi Quản lý Vương ra đây gặp mặt."
Nghe thấy cái tên này, nhân viên gác cửa lập tức cung kính cho đi. Tôi rất hiếm khi được thấy phong thái này của Tiểu Đào. Vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của cô ấy thật sự khiến người ta phải say đắm, tôi không kìm được nhỏ giọng khen một câu.
Hoàng Tiểu Đào cười khổ: "Thực ra tôi cũng khá thích dùng tên của cha mình để ra oai với người khác."
Bữa tiệc được tổ chức trong một khu biệt thự nhỏ pha trộn phong cách kiến trúc Đông Tây, khách khứa ra vào đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới. Một nam ca sĩ quen mặt đang trình diễn trên sân khấu, phía trước là thùng quyên góp.
Chúng tôi xem qua lịch biểu diễn, không thấy tên Dịch Tỳ. Một ngôi sao lớn đẳng cấp như anh ấy chỉ tham gia với tư cách khách mời đặc biệt.
Đi một vòng, chúng tôi phát hiện ra Dịch Tỳ. Đây là dịp đặc biệt nên trông anh ta khác hẳn với lúc ở trong đồn, mặc một bộ vest thời thượng, tay cầm ly rượu đang nói chuyện với những đạo diễn có tiếng tăm.
Công ty quản lý mà Dịch Tỳ trực thuộc chỉ xếp vào top 20 trong nước, nhưng anh lại là ngôi sao số 1 của họ. Bởi vậy, cứ có những sự kiện thế này là công ty đều đưa anh đến đại diện, đi kết giao với những người có m.á.u mặt trong giới.
Bề ngoài hào nhoáng, sáng láng là thế, nhưng thực ra cuộc sống của ngôi sao cũng rất vất vả, đầy áp lực. Tuy nhiên, so với những ngôi sao hạng hai hạng ba, Dịch Tỳ cũng được coi là người được trời ưu ái.
Nghe nói có những công ty chuyên đào tạo nữ ngôi sao để phục vụ mục đích "PR bẩn". Một nữ nghệ sĩ của công ty đó đã bị ép phải phục vụ 5 người đàn ông ngay trong ngày giỗ của mẹ mình, sau đó cô ấy đã chọn cách tự sát.
Tôi nghĩ nguyên nhân của tất cả những thứ này cũng bởi vì ngành giải trí là một thị trường béo bở, nơi quyền lực, tiền bạc và sắc đẹp được trao đổi như những món hàng. Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài của giới showbiz, chứ nào biết được những góc khuất phía sau.
Dịch Tỳ mãi không thấy động đũa, trong khi tôi đã đánh chén liền mấy miếng gan ngỗng béo ngậy và trứng cá sốt tương. Tiểu Đào dùng khuỷu tay huých nhẹ tôi, khẽ thì thầm: "Này, đến đây chỉ để 'càn quét' đồ ăn thôi sao?"
Tôi đáp: "Mấy món này ngày thường tôi đâu có cơ hội nếm thử. Cô cũng làm vài miếng đi."
Hoàng Tiểu Đào xua tay lia lịa: "Thôi, cảm ơn. Mặc bộ váy này vào rồi, lỡ ăn quá đà một chút là coi như 'biến hình' ngay!"
Chúng tôi rình rập cũng đã lâu, mà Dịch Tỳ vẫn không đụng đến thức ăn, điều này làm tôi hơi nản lòng. Người ta đồn rằng, các ngôi sao luôn phải giữ dáng, mỗi ngày chỉ dám ăn ức gà luộc và rau xanh. Tôi đứng mãi đến mỏi nhừ cả chân, bắt đầu đảo mắt nhìn quanh. Bữa tiệc này quả thực không thiếu mỹ nhân...
Đột nhiên Hoàng Tiểu Đào lay lay cánh tay tôi, kích động reo lên: "Anh ta ăn kìa, Dịch Tỳ ăn kìa!"
Một ông chủ mang đĩa dưa hấu mời, Dịch Tỳ cầm lấy một miếng, cắn một cái. Cả hai chúng tôi đều thầm cầu nguyện trong lòng: "Đừng ăn hết, đừng ăn hết!"
Quả nhiên, Dịch Tỳ không làm chúng tôi thất vọng. Anh ta chỉ cắn một miếng rồi liền vứt vào sọt rác.
Tôi và Tiểu Đào phấn khích nhìn nhau. Chỉ chờ Dịch Tỳ rời đi, chúng tôi sẽ từ từ tiếp cận. Việc lục thùng rác trong hoàn cảnh này quả thật không mấy hay ho. May mắn thay, lúc này trên sân khấu, một ảo thuật gia nổi tiếng toàn quốc xuất hiện, thu hút mọi ánh nhìn. Tôi lập tức tranh thủ, nhanh như cắt móc miếng dưa ra, rồi nói nhỏ với Tiểu Đào: "Nhiệm vụ hoàn thành. Rút lui!"
Chúng tôi nhanh chóng luồn qua đám người, chợt có cảm giác bị theo dõi. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy mấy tên vệ sĩ đang nói chuyện qua bộ đàm, vừa nói vừa từ các hướng dồn về phía chúng tôi, dần bao vây lại.
Hoàng Tiểu Đào ngạc nhiên thốt lên: "Không hay rồi! Bọn này là vệ sĩ của Dịch Tỳ, chúng ta bị lộ rồi!"
Tôi đáp: "Bình tĩnh chút đi, cứ làm như không có chuyện gì." Vừa nói, tôi vừa đưa tay xuống dưới, nhanh chóng làm một động tác nhỏ.
Khi chúng tôi vừa đến cửa, đám vệ sĩ đã vây kín. Một giọng nói từ phía sau vang lên: "Hai vị, mau trả lại thứ các người vừa lấy đi, đừng ép chúng tôi phải ra tay."
Quay đầu nhìn lại, đó là một gương mặt xa lạ. Một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, có lẽ là quản lý của Dịch Tỳ.
Hoàng Tiểu Đào nhướn mày: "Anh có biết đánh cảnh sát là tội gì không?"
Anh ta cười khẩy: "Cảnh sát ư? Tôi đâu thấy cảnh sát nào ở đây? Chỉ thấy hai vị khách không mời mà đến thôi."
Tôi hỏi: "Kẻ bôi nhọ chúng tôi trên mạng, chính là anh?"
Anh ta giang hai tay, nhún vai: " Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì."
Mặc dù anh ta tỏ vẻ vô tội, nhưng từ những biểu hiện nhỏ nhặt, tôi đã biết đây chính là kẻ đứng sau mọi chuyện.
Đúng lúc này, Dịch Tỳ bước đến, nhíu mày mắng: "Hai người các cô đã bị đình chỉ công tác còn chạy đến đây gây sự? Cẩn thận tôi cho các cô mất việc luôn đấy!"
Tiểu Đào tức đến nghiến răng: "Đồ ca sĩ hạng ba, anh dám uy h.i.ế.p tôi ư?"
Dịch Tỳ cũng phát cáu: "Đồ cảnh sát rắc rối, cô dám nói lại một lần nữa xem?"
Tên quản lý vội trấn an Dịch Tỳ, rồi quay sang chúng tôi nói: "Mau giao cái thứ các người ăn trộm ra đây, nếu không thì đừng hòng rời khỏi!"
Tôi móc miếng dưa trong túi ra. Tên quản lý đưa tay định đón, nhưng tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, rồi ném thẳng miếng dưa xuống đất, giẫm nát. Anh ta cười khẩy: "Coi như cô thông minh!"
Sau đó, hắn móc một tấm danh thiếp ra đưa cho Tiểu Đào, ánh mắt dán chặt vào n.g.ự.c cô ấy, nói: "Người đẹp, lúc nào chán làm cảnh sát rồi, cứ gọi cho tôi nhé."
Tiểu Đào cầm lấy định xé toạc, nhưng tôi ra hiệu cho cô ấy dừng lại, sau đó cả hai cùng đi ra ngoài. Rời khỏi buổi tiệc, Tiểu Đào ngao ngán nói: "Thôi rồi, công cốc hết cả rồi! Sau lần này, bọn chúng chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, muốn lấy được đồ còn khó hơn vạn lần."
Tôi cười bí hiểm: " Tôi còn chiêu cuối mà."
Cô ấy lập tức tươi tỉnh: "Miếng dưa anh giẫm ban nãy là giả sao?"
Tôi đáp: "Là thật, nhưng trong lúc chúng đuổi theo, tôi đã lén chụp hình lại rồi."
Tôi lấy điện thoại ra cho Tiểu Đào xem. Miếng dưa được chụp từ mấy góc khác nhau. Sợ đêm dài lắm mộng, tôi liền gửi qua cho tiểu Chu, hỏi liệu cậu ta có thể dựng thành mẫu khuôn răng không. Chừng mười phút sau, tiểu Chu trả lời: "Hơi khó, nhưng có thể thử xem."