Sáng sớm hôm sau, chúng tôi chạy tới phân cục, mở một cuộc họp nhanh chóng về vụ án. Hiện giờ vẫn chưa có tiến triển đáng kể nào, tất cả đều phải chờ đợi kết quả từ tiểu Chu. Cả hai ngồi họp trong lo âu. Đúng 8 giờ, tiểu Chu gọi điện cho tôi. Tôi phấn khích hỏi: "Khớp rồi chứ?"
Tiểu Chu thở dài: "Tống ca, anh tính sai rồi. Dấu răng của hung thủ và Dịch Tỳ không khớp nhau."
Tôi nhất thời như bị choáng váng. Cả thế giới quay cuồng trước mắt. Những câu sau của tiểu Chu tôi hoàn toàn không nghe rõ, khó khăn nuốt nước bọt: "Cậu... chắc chắn chứ?"
Cậu ta đáp: "Vô cùng chắc chắn, dùng mắt thường cũng có thể phân biệt được. Hay là tôi gửi bản so sánh cho anh xem?"
Tôi nói: "Không cần đâu, cảm ơn cậu!"
Cúp điện thoại, thấy vẻ mặt của tôi, Tiểu Đào cũng đoán được kết quả. Cô ấy an ủi: "Tống Dương, đừng nản lòng. Con đường này không được thì chúng ta tìm con đường khác."
Tôi im lặng không đáp. Nếu dấu răng không trùng khớp thì hung thủ không thể là Dịch Tỳ. Trừ phi hành vi g.i.ế.c người và cắn đứt của quý là do hai kẻ khác nhau thực hiện, nhưng khả năng này lại không cao.
Chắc chắn tôi đã tính toán sai ở đâu đó, nhất định là vậy!
Tôi cố gắng sắp xếp lại chuỗi câu đố đã hình dung trong đầu. Tiểu Đào ở bên cạnh trợ giúp. Cô ấy hỏi: "Liệu mẫu răng anh lấy có nhầm không?"
Tôi cười khổ: "Ý cô là, tối qua trong thùng rác còn có miếng dưa do người khác cắn dở sao?"
Hoàng Tiểu Đào gật đầu, đồng tình: " Đúng là ý này."
Tôi nhớ rất rõ trong thùng rác lúc đó gần như chẳng có gì, nhưng Hoàng Tiểu Đào thì không biết, nên vẫn nuôi hy vọng. Cô liếc nhìn weibo, nói: "Phải rồi, chẳng phải hôm qua Lão Yêu đã đăng bài bóc phốt trên mạng, Dịch Tỳ từng bị tạm giữ vì sử dụng ma túy sao? Chắc chắn sẽ lưu lại dấu vân tay và ADN, chúng ta có thể liên lạc với nơi hắn từng bị tạm giữ."
Cô đi ra ngoài, để lại tôi một mình trong căn phòng trống, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Nỗi thất vọng lúc này như nhấn chìm tôi, thực sự khó có lời nào diễn tả được.
Một lát sau, Hoàng Tiểu Đào quay lại, tôi nói: "Cho dù có được dấu vân tay với ADN của hắn thì sao, trên t.h.i t.h.ể cũng chẳng lưu lại mấy thứ này."
Hoàng Tiểu Đào không hề nản lòng: "Vậy thì lại tìm tiếp, tìm được hung khí sẽ định tội được hắn."
Tôi lắc đầu: "Đối phương đã cảnh giác như vậy, chỉ e hung khí đã được xử lý từ lâu rồi."
Hoàng Tiểu Đào ngồi xuống nói: "Tống Dương, anh đừng ủ rũ như vậy nữa, tôi lo lắm. Chúng ta thử tái hiện lại toàn bộ vụ án từ đầu xem sao. Thi thể phát hiện trên xe Dịch Tỳ, lúc xảy ra án mạng hắn không có bằng chứng ngoại phạm, hơn nữa sau chuyện này kẻ quản lý của hắn lại đứng ra giải quyết mọi chuyện, che đậy sự thật."
Tôi theo dòng suy nghĩ của cô, nói: "Giờ chúng ta còn thiếu sót ở khâu nào?"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Chứng cứ định tội trực tiếp, xác minh danh tính nạn nhân. Có điều danh tính không quan trọng, chỉ cần định tội được Dịch Tỳ, cái này tự khắc sẽ rõ."
Tôi lẩm bẩm: "Danh tính nạn nhân... danh tính nạn nhân... danh tính nạn nhân?"
Tôi đã mơ hồ nắm được điều gì đó, nhưng không rõ nó là gì, vội vàng nói lớn: "Mang tất cả manh mối có trong tay đưa cho tôi. Tôi muốn xem kỹ lại một lần nữa."
Hoàng Tiểu Đào vỗ vỗ vai tôi: " Đúng, phải thế chứ, tinh thần lên!"
Hoàng Tiểu Đào mang tài liệu của vụ án từ đầu tới cuối ra, tôi lần lượt xem lại, tới trưa cũng chẳng thấy đói. Xem hết toàn bộ, vẫn chưa có phát hiện gì lớn.
Hai giờ chiều, một cảnh sát mang tập tài liệu vào, nói là của Cục Cảnh sát thành phố Bắc Thương chuyển tới. Đây là hồ sơ năm đó Dịch Tỳ bị tạm giữ vì hít ma túy, thời gian là tháng 7 năm 2011, tên thật là Mike. Chu.
Tôi nhìn chằm chằm tài liệu hồi lâu, ngẩn người. Hoàng Tiểu Đào nói: "Không ngờ tên Dịch Tỳ này lại chơi ma túy thật."
Đột nhiên hai mắt tôi sáng lên: "Hít ma túy bị tạm giữ mấy ngày?"
Hoàng Tiểu Đào suy nghĩ một chút, nói: "Hít ma túy không phải tội hình sự, nhưng ít nhất sẽ mất một tháng để cai nghiện tập trung."
Tôi dùng điện thoại tìm kiếm một chút, tháng 7 năm 2011 Dịch Tỳ vừa mới ra mắt, tên tuổi chưa nổi. Nhưng đám fan đã tổng kết lại toàn bộ quá trình hoạt động của hắn, tháng 7 này hắn vẫn xuất hiện trên mạng, chẳng lẽ hắn có thuật phân thân?
Tôi mở lại weibo xem mấy bài bóc phốt của Lão Yêu. Thành tích cấp ba của hắn rất tệ, nhưng quản lý lại nói hắn là học bá; năm đó còn đánh nhau, hút thuốc, quản lý lại nói hắn là thanh niên ưu tú.
Còn một chuyện nữa, Lão Yêu bóc phốt Dịch Tỳ từng làm con gái nhà người ta có thai, nhưng giới tính của hắn vẫn đang là một ẩn số, phần lớn còn nói hắn là gay.
Chỉ một người, sao lại có những sự mâu thuẫn đến vậy? Có vẻ câu trả lời chỉ có một, muốn kiểm chứng điều này cũng không khó, tôi liền gọi điện cho Tiểu Chu: "Mẫu răng tối qua còn ở đó chứ?"
Anh ta đáp: "Còn, anh lại muốn so sánh à?"
Tôi nói: "Bây giờ đổi lại một chút, so sánh mẫu răng đó với hàm răng của nạn nhân bị đốt xem."
Tiểu Chu không hiểu, hỏi: "Tống ca, sao lại phải làm vậy? So sánh răng của nghi phạm với răng của nạn nhân, có ý nghĩa gì sao?"
Tôi nghiêm giọng nói: "Làm nhanh đi!"
Hoàng Tiểu Đào sững sờ nhìn tôi: "Tống Dương, đầu anh bị chập mạch à? Đây rõ ràng là hai người khác nhau mà."
Tôi nhếch mép cười: "Cứ như chúng ta đang nắm giữ cả một bộ bài, nhưng lại không biết hết cách chơi của nó."
Hoàng Tiểu Đào bối rối xoa đầu: "Hic, sao càng nghe tôi càng thấy mơ hồ, anh nói thẳng cho tôi biết đi."
Đang định nói thì bên ngoài chợt có tiếng huyên náo. Một cảnh sát chạy vào báo cáo, ngoài cổng có một đám đông người hâm mộ đang biểu tình, đòi tôi và Hoàng Tiểu Đào ra. Xem ra là họ đã lần ra được tung tích chúng tôi, hoặc là do kẻ quản lý đứng sau giật dây.
Đám đông fan hâm mộ hừng hực khí thế. Hoàng Tiểu Đào định gọi đội đặc nhiệm, tôi ngăn lại: "Đừng nóng, chờ điện thoại của Tiểu Chu đã."
Viên cảnh sát kia dùng mắt xin ý kiến Hoàng Tiểu Đào, cô tin tưởng tôi, phất tay nói: "Mấy anh ra ngoài nói mấy lời trấn an đám đông trước đã, để chúng ta tranh thủ thời gian."
Cảnh sát thúc giục: "Vậy hai người mau nghĩ cách thoát thân đi."
Tôi thâm trầm nói: "Không, chúng ta sẽ cứ ở đây. Chỉ cần suy đoán của tôi là đúng, tôi sẽ có cách khiến họ rời đi."
Viên cảnh sát không yên tâm, nói: "Tống thần thám, tôi tuyệt đối không có ý nghi ngờ tài năng của anh, nhưng đám đông quá khích này rất thiếu lý trí. Ngộ nhỡ cục diện mất kiểm soát, người trong phân cục không đủ để ngăn cản, hay là hai người cứ tạm thời tránh đi đã."
Tôi nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Anh yên tâm, trước khi trời tối tất cả sẽ được giải quyết ổn thỏa."
Anh cảnh sát nhìn tôi, rồi lại nhìn Hoàng Tiểu Đào, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài. Hoàng Tiểu Đào nói: "Tống Dương, nhìn anh tự tin như vậy, xem ra nhất định là có tính toán rồi. Hé lộ cho tôi một chút được không?"
Tôi cười nói: "Spoil phim sẽ mất hay, cô cứ chờ lát nữa sẽ biết."
Hoàng Tiểu Đào bĩu môi: "Hừ, làm người ta tò mò quá, để tối nay về xem tôi xử lý anh ra sao!"
Năm phút sau, Tiểu Chu gọi điện tới, kích động tới mức nói lắp: "Tống ca, đây là chuyện gì? Dấu răng trùng khớp đến 90%."
Tôi cười nói: "Đa tạ, hôm khác mời anh ăn cơm."
Tiểu Chu nói: "Không được không được, cơm nước thì có đáng gì đâu. Cậu mau nói cho tôi biết, sao nghi phạm lại biến thành nạn nhân, nghe thật khó tin."
Tôi nói: "Cậu đến đây một chuyến đi, lát nữa tôi phải mời ngôi sao đó tới, nói chuyện với hắn một chút." Chợt dừng lại, tôi tự tin bổ sung thêm: "Hắn nhất định phải đến."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mọi thứ đã ổn thỏa. Lập tức gọi điện cho tên đại diện của Dịch Tỳ: "Chúng ta gặp mặt đi!"