Vụ án vẫn chưa hoàn toàn khép lại, hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tôi và Tiểu Đào về cục cảnh sát tiếp tục điều tra.
Trải qua mấy ngày rà soát, có người tại một khu dân cư công nghiệp báo án, nói trong một căn hộ bốc ra mùi thối rữa nồng nặc, chúng tôi liền chạy tới.
Ngay khi mở cửa, một cảnh tượng đập vào mắt chúng tôi là những bức ảnh của Dịch Tỳ dán đầy trên tường, búp bê, đĩa CD, báo chí... Chủ căn hộ đích thị là một fan cuồng. Căn phòng tràn ngập mùi hôi thối khó chịu.
Chúng tôi vào phòng ngủ, phát hiện một t.h.i t.h.ể nữ giới nằm dưới đất, da đã chuyển sang màu nâu, giòi bọ lúc nhúc khắp người, khóe miệng rỉ ra máu. Không ít cảnh sát phải chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Tôi đốt xà cốt hương tự tay mình điều chế trước đây, bỏ vào cái lư hương nhỏ, phả khói về phía thi thể. Công dụng của xà cốt hương là xua đuổi lũ côn trùng. Làn khói xanh bốc lên, khiến đám giòi bọ rơi lả tả xuống đất, mùi hôi thối trong phòng cũng dịu đi phần nào.
Tôi kiểm tra thi thể. Nạn nhân chừng 25 tuổi trở xuống, dáng người trung bình, đã tử vong khoảng một tuần trước.
Thi thể đã bắt đầu trương phềnh. Tôi cạy miệng thi thể, một cảnh tượng ghê rợn khiến mọi người nín thở: lưỡi d.a.o lam mắc kẹt đầy trong cổ họng thi thể, trên ngón tay cũng bị xước. Dù không cần đến dụng cụ chuyên biệt cũng có thể nhận ra trước khi chết, nạn nhân bị xuất huyết nặng bên trong. Máu đọng trong dạ dày bị vi khuẩn phân hủy, sinh ra khí khiến phần bụng trương phềnh như quả bóng, có cảm giác chỉ chạm nhẹ vào cũng sẽ nổ tung.
Tôi nghĩ rằng nguyên nhân cái c.h.ế.t là do nuốt lưỡi lam làm rách thực quản, dẫn đến mất m.á.u và sốc. Trên người nạn nhân chỉ có dấu vân tay của chính nạn nhân, kết hợp với các dấu hiệu khác, đây đích thị là một vụ tự sát.
Hoàng Tiểu Đào vỗ vai tôi: "Tống Dương, nhìn trong tủ kính kìa."
Tôi ngẩng đầu lên. Đó là một cái bình thủy tinh, bên trong là một bộ phận s.i.n.h d.ụ.c nam ngâm trong dung dịch formol. Tôi cầm lên, giao cho tiểu Chu mang đi xét nghiệm ADN. Thực ra ai cũng thừa biết người c.h.ế.t này chính là fan cuồng có liên quan đến vụ việc của Dịch Tỳ. Cô ta không thoát khỏi ám ảnh tội lỗi nên đã tự sát.
Đến đây, vụ án này tuyên bố kết thúc!
Tôi không để người khác biết về chân tướng vụ án, thay vào đó đã soạn ra một bản giải trình. Mọi người đều tin tưởng tôi, nhờ vậy Dịch Tỳ được thoát tội.
Ngày tuyên án, Tiểu Đào thu dọn bàn làm việc, rồi bảo tôi: "Ra ngoài một lát đi."
Tôi gật đầu: "Được!"
Hai chúng tôi lặng lẽ tản bộ trên đường, tâm trạng của cô lúc này chắc cũng giống tôi, với muôn vàn cảm xúc hỗn độn. Đột nhiên một chiếc Lincoln sang trọng phanh gấp ngay cạnh chúng tôi. Một vệ sĩ mặc đồ đen lễ phép nói: "Hai vị, Dịch tiên sinh có lời mời."
Tôi và Tiểu Đào nhìn nhau, rồi bước lên xe. Trong xe chỉ có mình Mike.Chu, tài xế và tay vệ sĩ. Hôm nay Mike.Chu không đeo kính đen, trông hệt như một nam thần. Tôi hỏi: "Vẫn chưa rời đi sao?"
Mike.Chu mở một chai champagne, rót cho tôi: "Chiều nay bay đi Mông Cổ lưu diễn, có khi phải ở đó mấy tháng."
Tôi nói: "Xem ra công việc đã ổn định trở lại."
Mike.Chu gật đầu: "Trước khi đi, tôi nghĩ nên gặp mặt hai anh một lần, kể rõ ngọn ngành câu chuyện của mình."
Anh ta uống cạn ly champagne, rồi bắt đầu kể. Anh ta tên thật là Dịch Học Binh; còn Dịch Tỳ, em trai anh ta, tên thật là Dịch Học Văn. Dịch Học Binh sinh trước Dịch Tỳ vài phút, nên là anh. Cả hai giống nhau như đúc, nhưng tính cách thì lại một trời một vực.
Cha mẹ ly dị từ bé, hai anh em cũng mỗi người một nơi. Mike.Chu từ nhỏ là một đứa trẻ nghịch ngợm, đánh nhau, hút ma túy, cái gì cũng làm. Dịch Tỳ thì ngược lại, chăm ngoan, thi đỗ vào trường sân khấu điện ảnh, sau đó trở nên nổi tiếng.
Khi Mike.Chu biết được điều này, anh ta liền tìm tới uy h.i.ế.p đòi tiền tiêu xài. Nếu Dịch Tỳ từ chối, anh ta sẽ ra ngoài làm chuyện xấu, mạo danh để bôi nhọ Dịch Tỳ.
Anh ta cảm thấy số phận mình và em trai dù là ruột thịt lại quá đỗi khác biệt, như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau, cho nên muốn dùng cách này để trả thù Dịch Tỳ. Nhưng Dịch Tỳ căn bản quá bận rộn, trừ những lúc gặp mặt đưa tiền, em ấy chẳng thèm quan tâm tới Mike.Chu.
Điều này khiến lòng tự ái của Mike.Chu càng bị chà đạp. Anh ta liền dùng tiền của Dịch Tỳ ăn chơi trác táng, sau đó vì hút ma túy mà bị tạm giữ. Tai tiếng này lại do Dịch Tỳ gánh chịu. Công ty quản lý cảm thấy nếu cứ tiếp diễn, danh tiếng của Dịch Tỳ sẽ sụp đổ. Vì vậy, họ quyết định đào tạo Mike.Chu thành nghệ sĩ, để cả hai dùng chung một nghệ danh. Điều này đồng nghĩa với việc Dịch Tỳ phải làm việc như thể một ngày có tới 48 tiếng, có thể đồng thời kiếm tiền ở hai nơi khác nhau, cũng giúp quản lý phần tử bất hảo Mike.Chu này.
Vừa nghe mình có thể được làm ngôi sao, Mike.Chu cao hứng không thôi. Sau đó là những ngày tập luyện gian khổ: diễn xuất, vũ đạo, ca hát. Một ngày chỉ được ngủ 6 tiếng, ăn những bữa ăn được tính toán kỹ lưỡng để giữ vóc dáng, hoàn toàn không phải cuộc sống bình thường.
Đến lúc này, anh ta mới thực sự cảm nhận được cuộc sống của em trai mình khốc liệt đến mức nào, và bắt đầu thấy thương em.
Nhưng đã bước chung lên con thuyền này, không thể nào quay đầu lại. Hai người cứ thế đóng chung một vai. Anh ta cố gắng làm theo mọi sở thích của Dịch Tỳ: uống món đồ uống em trai thích, ăn loại trái cây em trai hay dùng, thậm chí cả cách mấp máy môi, và hàm răng cũng phải điều chỉnh cho giống. Dù vậy, đôi khi vẫn không tránh khỏi sơ hở.
Thực chất, mọi scandal của Dịch Tỳ đều do người anh này gây ra, khiến công ty quản lý không thể không đứng ra giải quyết hậu quả.
Vụ việc với nữ diễn viên là một trong số đó. Thực ra Mike.Chu ngủ cùng cô ta, nhưng lại bị cánh săn ảnh chụp được, khiến họ phải vội vàng công khai quan hệ tình cảm để tránh tai tiếng hủy hoại sự nghiệp. Lúc đó anh ta hoàn toàn không ngờ tới, hành động nhất thời bồng bột của mình lại mang đến tai họa c.h.ế.t người cho em trai mình. Ngày Dịch Tỳ chết, cả thế giới của anh ta dường như sụp đổ hoàn toàn. Anh ta ngồi nhốt mình trong phòng hóa trang, vừa khóc nức nở vừa cố gắng trang điểm.
Nhưng công ty vô nhân tính, vì lợi nhuận mà giấu nhẹm cái c.h.ế.t của Dịch Tỳ, thậm chí còn phi tang t.h.i t.h.ể em trai anh ta.
Mike.Chu không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này, bèn lén nhờ người đại diện của mình, Ngô Tú Tài, mua một phần đất mộ. Sau buổi công diễn, cả hai cùng nhau chở t.h.i t.h.ể em trai đi mai táng. Tất nhiên, trên bia mộ không ghi tên thật, nhưng không ngờ sự việc lại diễn ra ngoài ý muốn. Có lẽ, tất cả đều là ý trời.
Khi kể đến nửa sau câu chuyện, Mike.Chu đã rưng rưng nước mắt. Tôi đưa khăn giấy cho anh ta. Mike.Chu lau nước mắt, rút hai chiếc thẻ ngân hàng trong túi ra nói: "Đây là một chút lòng thành."
Tôi kinh ngạc hỏi: "Đây là tiền bịt miệng sao?"
Anh ta thở dài: "Anh hiểu thế nào cũng được, nhưng hãy yên tâm, đây là tiền sạch, do chính tay tôi kiếm được."
Hoàng Tiểu Đào nói: " Tôi là cảnh sát, không thể nhận tiền của anh."
Mike.Chu liền đưa hai chiếc thẻ cho tôi: "Anh Tống không phải cảnh sát, anh cứ nhận lấy đi."
Tôi nói: "Nếu nhất định phải nhận thì anh mới yên tâm, vậy thì hãy dùng danh nghĩa của tôi để quyên góp từ thiện đi."
Mike.Chu gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ sử dụng khoản tiền này thật ý nghĩa, nhân danh anh."
Tôi nói: "Chẳng lẽ anh vẫn muốn tiếp tục sống dưới thân phận này sao? Anh đâu có ký hợp đồng, đâu cần phải sống kiếp con rối như vậy nữa?"
Mike.Chu cười một cách thảm sầu: "Tất cả những thứ này đều do em trai tôi liều mạng đánh đổi để có được. Nếu tôi từ bỏ, chẳng phải cái c.h.ế.t của em ấy sẽ trở nên vô ích sao?"
Tôi nói: "Sao anh phải khổ sở như vậy chứ? Nói cho cùng, anh chẳng qua chỉ là một cái bóng của người khác, cái tên Dịch Tỳ này là cây ATM của công ty. Anh định đóng vai anh ta cả đời, đánh mất đi cuộc sống của chính mình sao?"
Mike.Chu nói: "Anh Tống, nếu làm theo lời anh, cuộc sống của tôi sẽ vô cùng nghèo khổ, tôi cũng từng nghĩ tới điều đó. Nhưng anh đã bao giờ được tung hô trên đỉnh cao chưa? Đi tới đâu cũng nghe thấy tiếng hò reo chói tai, tôi đã quen sống trong ánh hào quang này rồi, rời khỏi nó tôi sẽ không thể thở nổi. Đây chính là cuộc sống của tôi, giờ đây tôi đã chính thức trở thành Dịch Tỳ."
Anh ta nở một nụ cười thỏa mãn, nhưng lại pha chút bệnh hoạn. Nụ cười ấy khiến tôi không khỏi chua xót: Danh lợi quả thực là một liều ma túy cực mạnh, một khi đã nghiện, con người ta khó lòng dứt ra được, thậm chí sẵn sàng đánh đổi cả cuộc sống của chính mình mà chẳng hề tiếc nuối.
Hàng vạn lời muốn nói, nhưng khi ra đến miệng, tôi chỉ còn thốt lên được một câu: "Anh Dịch, chúc anh may mắn!"