Âm Phủ Thần Thám

Chương 288

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Vụ án của Dịch Tỳ kết thúc, tôi gần như cũng trở thành một người dõi theo anh ta. Mỗi khi thấy tin tức của anh ta trên TV hay báo đài, tôi đều không kìm được mà ngó qua xem tình hình của anh ấy hiện giờ ra sao. Tuy nhiên, tôi chưa hề nói cho bất kỳ ai biết mình từng tham gia vụ án này.

Dịch Tỳ lấy danh nghĩa tôi đầu tư vào một bộ phim. Sau khi bộ phim công chiếu vài năm, bạn bè đều rối rít hỏi tôi: "Tống Dương, bộ phim này là để tri ân anh à?"

Tôi cười nói rằng chỉ là trùng tên mà thôi.

Bộ phim này do Dịch Tỳ tự viết kịch bản, kể về một cặp anh em sinh đôi hoán đổi thân phận. Trong đó có thể nhìn thấy được tâm tư thật sự của anh ta, suốt đời sống dưới cái bóng của người khác, không dám nói thật, quả là một cuộc đời khốn khổ.

Nếu là tôi, có cho bao nhiêu tiền cũng chẳng đời nào tôi đánh đổi.

Bộ phim vô cùng ăn khách, tôi cũng được chia một khoản hoa hồng kha khá. Sau đó Dịch Tỳ còn lấy danh nghĩa tôi xây dựng một trăm cơ sở tiểu học ở tỉnh Giang Tây, làm chấn động cả ngành giáo dục nước nhà.

Tất cả những chuyện này, tất nhiên, là sau này mới kể.

Sau khóa thực tập, lịch học của tôi coi như trống rỗng. Vương Đại Lý đã bắt đầu kế hoạch khởi nghiệp, hàng ngày chạy đôn chạy đáo, thường xuyên đi suốt đêm không về. Tôi trêu chọc anh ấy: "Anh chưa gây dựng được sự nghiệp, đã học thói quen của sếp lớn, đêm nào cũng ra ngoài quậy phá?"

Đại Lý nói: "Dương tử, chuyện này tôi không thể nói với anh lúc này được, ít nhất hai tháng nữa sẽ có một tin siêu tốt cho anh."

Nhìn anh ta nghiêm túc như vậy, hẳn là lần này quyết tâm làm nên trò trống, lòng tôi cũng thấy vui lây cho anh ta.

Đám bạn cùng khóa, người thì chạy đôn chạy đáo tìm việc làm, người thì thi lên cao học. Nếu so sánh với họ, tôi thảnh thơi như một vị tiên, hàng ngày đọc sách, xem TV, tận hưởng những tháng cuối cùng của quãng đời sinh viên.

Hôm nay, Tiểu Đào gọi điện cho tôi, bảo tôi đến cục cảnh sát một chuyến. Cô ấy rất lựa lời, chỉ gọi riêng tôi đến, nghe ngữ điệu thì tôi biết tuyệt đối không phải chuyện vui vẻ gì.

Vương Đại Lý bận việc nên không đến, tôi tự mình xách túi dụng cụ đến cục cảnh sát. Vừa bước vào, tôi đã thấy Tiểu Đào, Vương Nguyên Thạch, cục phó cùng một cụ ông tóc bạc phơ đang chờ sẵn, nét mặt ai nấy đều nghiêm nghị.

Tôi hỏi có chuyện gì xảy ra, cục phó hỏi: "Không mang theo trợ lý nhỏ à?"

Tôi đáp: "Vương Đại Lý bận việc nên không đến."

Cục phó gật đầu: "Không đến cũng tốt. Tống Dương, vụ án lần này tôi yêu cầu phải giữ bí mật tuyệt đối, không được tiết lộ cho bất kỳ ai, ngay cả cha mẹ hay bạn bè thân thiết nhất."

Sau này, những vụ án do tôi xử lý được liệt vào danh sách hồ sơ mật của cục cảnh sát nhiều không kể xiết, nên dĩ nhiên tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ. Tôi hỏi: "Ai chết?"

Cục phó nói: "Là cảnh sát, nhưng đó không phải điểm cốt yếu. Điểm cốt yếu là cách mà anh ta chết."

Những lời này lập tức khiến tôi không khỏi tò mò, tôi bình tĩnh nói: "Có thể xem qua t.h.i t.h.ể trước không?"

Chúng tôi cùng nhau tới phòng pháp y. Trên đường, Tiểu Đào giới thiệu với tôi, vị cảnh sát tóc bạc này là ông Âu Dương, năm nay ông đã về hưu. Cảnh sát Âu Dương có trí nhớ siêu việt, được người ngoài mệnh danh là "tủ sách di động", là một trong những cảnh sát lớn tuổi nhất của cục.

Cảnh sát Âu Dương gật đầu với tôi: "Chàng trai trẻ, mặc dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của cậu từ lâu. Những truyền kỳ về Thần Thám Tống Dương đã được bàn tán khắp giới cảnh sát."

Tôi khiêm tốn đáp: "Cảnh sát Âu Dương quá lời rồi, tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi."

Vào trong phòng pháp y, trên giường sắt có một t.h.i t.h.ể cảnh sát không đầu, chỉ được phủ một tấm vải trắng. Tiểu Đào thuật lại sơ qua vụ án cho tôi nghe. Nạn nhân họ Ngưu, là trung đội trưởng cảnh sát tuần tra thuộc phân cục Gia Lộc, t.h.i t.h.ể được phát hiện gần khu nhà của anh ta. Lúc đó anh ta ngồi ở ghế tài xế trên xe riêng của mình, chiếc xe đ.â.m vào một cột điện bên đường, biến dạng nghiêm trọng. Đầu anh ta gục xuống ghế sau, m.á.u chảy không nhiều, có lẽ do tư thế ngồi được giữ nguyên nên m.á.u dồn hết xuống lồng ngực.

Tôi xem xét vết cắt, mặt cắt rất phẳng phiu, có vẻ như bị một hung khí cực kỳ sắc bén cắt ngọt. Tôi và cảnh sát Ngưu chưa từng gặp mặt, nghe Tiểu Đào kể về vụ án, lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một nỗi hưng phấn.

Tôi vén tấm vải trắng, phát hiện trên tóc có vết hằn, dường như là do đội mũ cảnh sát. Đầu nạn nhân đã mất quá nhiều m.á.u nên da thịt trắng bệch, cũng không xảy ra tình trạng co cứng tử thi. Nói chung, thời gian tử vong không thể phán đoán dựa trên mức độ phân hủy của thi thể.

Tôi dùng thính châm để kiểm tra, kết luận: "Thời gian tử vong vào khoảng 10 tiếng trước. Dạ dày nạn nhân trống rỗng, cho thấy trước khi c.h.ế.t ít nhất ba bữa không hề ăn uống gì."

Tôi ngửi kỹ phần vết cắt: "Ngoài ra, nạn nhân đã uống rất nhiều rượu trước khi qua đời."

Cảnh sát Âu Dương chen vào: "Cảnh sát Ngưu đã hợp tác với tôi hơn 20 năm nay. Anh ta vốn là người không uống rượu, ngay cả trong những dịp quan trọng cũng chỉ dùng Coca-Cola."

Tôi gật đầu, định cởi bỏ quần áo t.h.i t.h.ể để kiểm tra thì phát hiện trên áo nạn nhân đeo đầy huân chương. Cảnh sát Âu Dương nói những huân chương đó lần lượt là: huân chương hạng nhì trong đợt càn quét băng đảng năm 1997, huân chương cho việc nằm vùng tổ chức buôn người năm 2006, huân chương khi hợp tác với Interpol phá đường dây tội phạm xuyên quốc gia năm 2008, cùng với huân chương cảnh sát ưu tú và huân chương hạng nhất phá án.

Nhìn chồng huân chương này, tôi không khỏi xúc động vô ngần. Đằng sau mỗi tấm huân chương ấy đều là một câu chuyện anh hùng đầy cảm động. Từ khi hợp tác với Tiểu Đào đến nay, cô ấy cũng mới chỉ được trao hai tấm huân chương: một huân chương chiến công hạng nhì và một huy hiệu cảnh sát ưu tú.

Quần áo nạn nhân rất gọn gàng, gần như không dính bụi, nhưng phần bụng lại có một vệt bụi vắt ngang. Trong túi quần có chìa khóa xe, kẹo cao su và căn cước công dân. Sau đó, tôi cẩn thận cởi cúc áo, dùng kéo cắt lớp sơ mi bên trong. Trên cơ thể nạn nhân không có bất kỳ ngoại thương nào, chỉ có hai vết thương không điển hình lắm: một là vết bầm ở khuỷu tay phải, hai là vết xước nhỏ ở móng tay ngón trỏ.

Tôi suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào vết bầm đó, sau đó cầm chiếc áo cảnh phục lên, sử dụng khả năng quan sát đặc biệt của mình để kiểm tra những vị trí đối xứng. Tôi phát hiện có một vết hằn mờ mờ cùng với vết sờn vải.

Quan sát xong, tôi đặt chiếc áo xuống, tháo găng tay ra. Hoàng Tiểu Đào biết thói quen của tôi, việc tôi tháo găng tay đồng nghĩa với việc quá trình khám nghiệm đã hoàn tất. Cô kinh ngạc hỏi: "Tống Dương, chỉ như vậy đã xong sao? Không cần dùng ô đỏ hay tảo tía gì sao?"

Có Trịnh cục phó ở đây, tôi không dám có cử chỉ quá tùy tiện. Nếu như bình thường, tôi đã vừa nghiệm thi vừa cười nói, giải thích: "Lần này không cần đâu. Cho tôi xem ảnh hiện trường một chút."

Hoàng Tiểu Đào liền gọi điện thoại. Một cảnh sát nhanh chóng mang xấp ảnh tới, mỗi bức ảnh chụp từ những góc độ khác nhau, kể cả mảnh kính vỡ cũng được ghi lại rất rõ ràng.

Xem ảnh xong, tôi im lặng một hồi rồi thốt ra: "Đây là một vụ tự sát."

"Tự sát?" Hoàng Tiểu Đào và Trịnh cục phó đồng thanh kinh ngạc.

Âu Dương cảnh quan cũng lộ rõ vẻ khó hiểu trên mặt: "Này cậu nhóc, có Trịnh cục phó ở đây, đừng nên đùa giỡn chứ."

Tôi đáp: " Tôi không hề đùa giỡn, đây quả thực là một vụ tự sát."

Trịnh cục phó hơi cau mày. Ông là một người rất có lễ độ, nhưng qua biểu cảm, tôi vẫn nhận ra sự khó chịu đang dâng lên. Ông nói, với vẻ tôn trọng dành cho Ngưu cảnh quan: "Tống Dương, cậu có thể nói cặn kẽ cho chúng tôi biết, nguyên nhân nào khiến cậu khẳng định đây là tự sát?"

Tôi nói: "Mọi người cứ bình tĩnh, đừng nóng nảy. Tôi biết ai cũng đang cảm thấy tôi vừa nói đùa. Thi thể này, ai nhìn cũng không nghĩ rằng đây là tự sát, ngay cả tôi lúc đầu cũng có chút nghi ngờ. Nhưng loại bỏ hết những yếu tố ám sát, chỉ còn lại duy nhất khả năng này. Âu Dương cảnh quan, tôi có chuyện muốn hỏi ông: lúc mọi người thu thập hiện trường, có tìm thấy một sợi cước câu cá nào không?"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 288