Âu Dương cảnh quan suy nghĩ một chút, đáp: "Không có. Chắc nó quá nhỏ nên chúng ta đã bỏ qua."
Trịnh cục phó kịp thời phản ứng: "Tống Dương, ý cậu là, nạn nhân bị một sợi dây cước cắt đứt đầu sao?"
Tôi gật đầu. Mọi người có lẽ chẳng ai tưởng tượng được độ bền của cước câu cá ra sao. Tôi đã từng mua hơn chục loại cước câu trên mạng để làm thí nghiệm về độ bền, phát hiện loại dây chắc chắn nhất có thể treo được một vật có trọng lượng tương đương người trưởng thành.
Ngoài dây câu, tôi còn mua rất nhiều thứ khác để bổ sung kinh nghiệm phá án. Trong ngăn kéo của tôi có cả đống cúc áo, d.a.o găm, vải, kim tiêm v.v., tiền thưởng một phần đều đổ vào mấy thứ lặt vặt này.
Hoàng Tiểu Đào xoa cằm nói: "Cái này rất giống vụ án Kỵ Sĩ Không Đầu năm xưa. Nhưng vụ đó là chạy xe máy, hơn nữa lại là một vụ mưu sát, còn vụ này là chạy xe hơi, phải giải thích thế nào đây?"
Tôi bảo bọn họ nhìn ảnh hiện trường. Phía sau xe chừng 5m có một lượng lớn mảnh vụn kính. Căn cứ vào góc va chạm và quán tính, mảnh kính chỉ có thể bay về phía trước, làm sao lại rơi ở chỗ đó?
Cùi chỏ nạn nhân có vết bầm, cho thấy trước khi c.h.ế.t ông ấy đã dùng sức đập vỡ cái gì đó. Tôi nghĩ chắc chắn là kính chắn gió phía sau. Do phần đuôi của xe sedan lồi ra, nên lúc đó hẳn là ông ấy đứng phía sau, dùng cùi chỏ đập vỡ kính, cho nên áo mới có một vệt bụi lưu lại.
Tại sao phải đập vỡ kính chắn gió?
Câu trả lời chính là để buộc sợi dây cước. Tôi thấy trong ảnh, phía sau có một cây cột điện. Nạn nhân hẳn là đã buộc sợi cước vào đó, vòng qua cổ mình, đạp mạnh chân ga và chân phanh cùng lúc, sau đó đột ngột buông chân phanh ra. Chiếc xe chồm lên lao đi, trong nháy mắt đầu bị sợi dây cắt đứt.
Chính tôi cũng kiểm nghiệm theo hướng ngược lại một chút xem có phải đây là hiện trường giả không.
Ví dụ như lúc đó nạn nhân đã chết, hung thủ ngụy tạo hiện trường tự sát. Nhưng chính t.h.i t.h.ể cho thấy, trước khi bị cắt đầu thì nạn nhân vẫn còn sống.
Còn có một điều quan trọng: nạn nhân mặc cảnh phục vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, đội mũ, đeo đầy huân chương, lại còn uống rất nhiều rượu. Tất cả những điều này chứng tỏ ông ấy đã quyết tâm tự sát.
Nghe xong kết luận của tôi, Trịnh cục phó và Âu Dương cảnh quan đều xúc động. Âu Dương cảnh quan nói trong nước mắt: "Ngưu lão đệ à, sao anh lại nghĩ quẩn như vậy?"
Cục phó thở dài nói: "Tống Dương, cảm ơn cậu. Xem ra không cần lập án nữa."
Tôi nói: "Đừng khách sáo. À, tôi hơi tò mò một chút, gần đây Ngưu cảnh quan có chuyện buồn gì không?"
Âu Dương cảnh quan suy nghĩ một lát rồi nói: " Đúng vậy, trước khi chết, anh ấy có nhắn cho tôi một tin: 'Hắn đã trở lại, đến phiên ngươi trả nợ!'"
"Hắn đã trở lại?" Tôi cau mày: "Trước đây các ông có làm tổn hại lợi ích của ai không, trực tiếp hoặc gián tiếp?"
Âu Dương cảnh quan cười khổ: "Phạm trù này rộng lắm. Đã làm cảnh sát, ai chẳng từng bắt mấy phạm nhân, gián tiếp khiến họ tan cửa nát nhà?"
Điều này thì tôi đồng ý. Thời điểm gặp Đặng Siêu trong ngục, tôi cũng có cảm giác chính tay mình đã hủy đi không ít tiền đồ của nhiều người.
Tôi lại hỏi: "Thứ lỗi cho tôi mạo phạm, các ông có làm chuyện gì trái lương tâm không?"
Âu Dương cảnh quan hiên ngang trả lời: "Đời tôi chưa từng làm chuyện gì ô nhục tới bộ cảnh phục trên người. Nhân phẩm của Ngưu lão đệ, tôi cũng có thể đảm bảo. Quan hệ của tôi với anh ấy vô cùng thân thiết."
Cục phó nói: "Ngưu cảnh quan cũng là bạn cùng trường của tôi, là một người vô cùng chính trực."
Qua biểu hiện của họ, có thể thấy tất cả đều là lời thật.
Những nghi vấn của vụ án này được giao cho Đội trưởng Âu Dương và Phó cục trưởng điều tra. Dù đã lâu không trực tiếp phá án, nhưng cái c.h.ế.t của bạn thân đã khiến cả hai quyết định đích thân ra tay.
Chúng tôi rời khỏi phòng khám nghiệm tử thi, Tiểu Đào bỗng quay sang hỏi: "Tống Dương, bị c.h.ặ.t đ.ầ.u có đau không?"
Tôi đáp: "Không đau chút nào, c.h.ặ.t đ.ầ.u là cách c.h.ế.t nhẹ nhàng nhất trong tất cả các cách chết."
Cô cười: "Anh thử rồi à?"
Tôi kể cho cô, vào thế kỷ 18, có một bác sĩ người Pháp đã làm một thí nghiệm vô cùng kinh dị. Ông ta hằng ngày đều chầu chực ở đoạn đầu đài. Khi phạm nhân vừa bị hành quyết, ông ta lập tức lao đến, nhặt lấy chiếc đầu, bạt tai nó để xem liệu sau khi bị chặt đầu, nạn nhân còn giữ được ý thức hay không. Thí nghiệm cho thấy, dù cái đầu bị bạt tai má vẫn đỏ lên, nhưng không hề có bất kỳ biểu hiện phản ứng nào. Có thể kết luận, ý thức của người bị c.h.ặ.t đ.ầ.u sẽ biến mất trong tích tắc.
Tiểu Đào nói: "À phải rồi, Tôn Hổ đang về Nam Giang."
Tôi cười nói: "Chuyến này ông ấy đi lâu thật đấy, có cần mở tiệc tẩy trần đón không?"
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Có chứ! Nhân tiện anh ghé thăm Băng Tâm luôn đi, nửa tháng chưa gặp rồi còn gì."
Đột nhiên bên cạnh vang lên một tràng huyên náo. Thì ra sáng nay cảnh sát đi bắt một đám đàn ông mua dâm. Vụ án về trật tự xã hội này không thuộc thẩm quyền của Tiểu Đào, nhưng vì cùng cơ quan nên cô cũng thường xuyên bắt gặp.
Đúng với bản tính thích cười trên nỗi đau của người khác, tôi thích nhất là nhìn thấy đám đàn ông này bị bắt. Kẻ thì cao ngạo, người tiếc nuối, kẻ lại như con heo c.h.ế.t mặc kệ số phận, từng tên mặc quần áo đẹp đẽ bước vào trong này thì thật là như lạc vào một thế giới khác. Tôi còn đùa Tiểu Đào rằng, có dịp cho tôi hỏi cung mấy gã khách làng chơi một chút.
Trong đám đàn ông đang ngồi chồm hổm có một tên mặt rỗ. Gã cười ha hả nói: "Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm rồi. Tôi chỉ vào tìm người thôi mà."
Cảnh sát mắng: "Tìm người? Anh cởi quần áo ra để tìm người à?"
Tên mặt rỗ giải thích: "Phòng xông hơi mà, không cởi quần áo đâu có được vào. Tôi cũng đâu biết quán này là trá hình, chỉ tới đây công tác thôi."
Cảnh sát khiển trách: "Đàng hoàng một chút! Lát nữa đóng tiền phạt xong thì gọi cấp trên hoặc người nhà tới đón."
Tôi bỗng kêu lên ngạc nhiên: "Hình như chúng ta đã gặp tên mặt rỗ này ở đâu đó rồi thì phải."
Hoàng Tiểu Đào cũng cảm thấy quen mặt, nhưng không nhớ nổi: "Trông tên này bỉ ổi thế, có phải em từng bắt tên này rồi không?"
Tên mặt rỗ trông thấy chúng tôi liền vẫy tay lia lịa: "Ôi, tiểu huynh đệ. Chúng ta lại gặp nhau rồi, thật là có duyên!"
Giọng tên này đặc sệt khẩu âm Vũ Hán. Tôi cau mày: "Anh là ai? Ai là huynh đệ của anh?"
Tên mặt rỗ cười rạng rỡ: "Ôi chao, đúng là quý nhân hay quên việc thật đấy. Tôi là thương nhân đồ cổ lần trước gặp anh đây. Chuyện này đúng là hiểu lầm lớn, anh giúp tôi năn nỉ đồng chí cảnh sát này đi."
Tiểu Đào liếc nhìn xung quanh, nói: "Tống Dương, gần đây có quán bún cay mới mở, thấy bảo ngon lắm."
Tôi gật đầu: "Đi thôi, tôi cũng đói quá rồi."
Hai chúng tôi bước ra ngoài, tên mặt rỗ phía sau lại gào lên: "Tiểu huynh đệ, cần gì phải tuyệt tình thế chứ? Dù sao cũng đã gặp nhau một lần rồi!"
Tôi chả buồn bận tâm tới gã, tự làm tự chịu. Vừa ra tới cửa chợt gã nói: "Cô cảnh sát ơi, trên người cô có điềm dữ, là họa sát thân đấy!"
Những lời này lập tức đánh trúng điểm yếu của tôi. Nếu gã nói tôi có họa sát thân, tôi sẽ chẳng bận tâm. Nhưng Tiểu Đào thường vào sinh ra tử, tôi rất lo cho sự an nguy của cô ấy. Người ta thường dễ bị mắc lừa bởi những lời đánh trúng điểm yếu trong lòng. Tôi xoay người lạnh lùng hỏi: "Họa sát thân cái gì? Nói lung tung, có tin tôi cho anh vào cục uống trà tiếp không?"
Tên mặt rỗ cười ha hả: "Thả tôi ra trước, rồi tôi nói cho anh."
Tôi quan sát nét mặt gã, với chi chít vết rỗ và nếp nhăn, chẳng thể biết gã đang nói thật hay giả vờ. Xem ra gã là một cao thủ đã lăn lộn giang hồ nhiều năm.
Hoàng Tiểu Đào kéo tay tôi nói: "Tống Dương, đừng nghe gã nói bừa. Loại lừa bịp giang hồ này mà anh cũng tin à?"
Tôi xua tay: "Tìm cho gã một người bảo lãnh đi!"