Âm Phủ Thần Thám

Chương 290

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Lý Mặt Rỗ

Làm xong thủ tục bảo lãnh, chúng tôi và tên mặt rỗ đi ra ngoài, gã liên tục cảm ơn rối rít. Tên này họ Lý, giang hồ gọi gã với cái tên Lý Mặt Rỗ.

Tôi phiền nhất là cái kiểu khoe khoang "giang hồ gọi tôi thế này, giang hồ gọi tôi thế kia". Nghe đã thấy không đứng đắn rồi, liền hỏi: "Một mình anh tới đây thôi à? Bằng hữu kia của anh đâu?"

Lý Mặt Rỗ nói: "Gã cũng ở đây. Anh xem việc này, tôi vừa cởi quần áo ra thì cảnh sát ập vào, thật là còn oan hơn Đậu Nga. Điện thoại của tôi vẫn để ở phòng xông hơi, không liên lạc được với gã. Anh cho tôi mượn điện thoại được không?"

Tôi nói: "Oan cái đầu anh đó, còn không biết tự kiểm điểm."

Tôi cho gã mượn điện thoại. Tên này cũng vô cùng cẩn trọng, gọi xong còn xóa lịch sử cuộc gọi. Tôi nói: "Nói mau, họa sát thân là gì?"

Lý Mặt Rỗ quan sát Tiểu Đào từ đầu tới chân, miệng không ngừng lẩm bẩm. Cũng phải thừa nhận gã rất có phong thái của một thầy bùa. Lát sau, gã hỏi: "Xin hỏi, tiểu thư đây hiện đang độc thân chứ?"

Hoàng Tiểu Đào khoác tay tôi, nhướn mày, nói: "Hỏi điều này làm gì?"

Lý Mặt Rỗ ho nhẹ một tiếng: "Xem quẻ thì phải hỏi vài chuyện, cô đừng nghĩ ngợi nhiều."

Hoàng Tiểu Đào không nhịn được mà bĩu môi. Lý Mặt Rỗ hỏi liền tù tì mấy chuyện, nhưng câu cuối cùng lại là: "Vòng một của cô bao nhiêu cm?"

Tiểu Đào giận đến mức lông mày dựng đứng. Tôi bực mình nói: "Anh còn cố làm trò nữa, tôi cho anh vào cục uống trà tiếp đấy."

Lý Mặt Rỗ vội vàng nói lớn: "Thôi được, tôi nói thẳng luôn, vận xui đại họa sẽ ập tới trong tháng này. Quẻ ứng với sao Thái Âm, tai ương giáng xuống tận giường. Nhưng cũng có cách hóa giải, đó là đến chùa xin một lá bùa màu trắng để luôn mang bên mình. Tôi cam đoan không lừa bịp đâu."

Tôi nghe hắn nói thì nhất thời khựng lại. Chưa kịp phản ứng gì, Lý Mặt Rỗ đã chắp tay vái: " Tôi đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ rồi, e là trên mặt lại mọc thêm mấy nốt rỗ mất. Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm, hữu duyên ắt sẽ gặp lại!"

Hắn ra vệ đường, bắt một chiếc taxi rồi vọt đi như làn khói. Lúc này, Tiểu Đào mới tức giận gắt lên: "Cái tên lừa đảo c.h.ế.t tiệt đó, hắn nói cái gì mà họa sát thân, tai họa ập tới tận giường, chẳng phải là có ý..."

Cô ấy chợt đỏ bừng mặt. Tôi lập tức phản ứng kịp, thầm chửi tổ tông mười tám đời nhà hắn, trong lòng tự nhủ nếu có dịp gặp lại, nhất định phải xử hắn một trận ra trò.

Bị gã thầy bói dỏm này lừa gạt, tôi vừa thấy bực mình lại vừa buồn cười, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, cùng Tiểu Đào đi ăn trưa. Sau nụ hôn lần trước, quan hệ của chúng tôi đã ngày càng trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi ngồi nói chuyện mà không hề giấu giếm điều gì, ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng vô cùng trìu mến.

Buổi chiều, Tiểu Đào trở lại cục cảnh sát tiếp tục công việc. Còn tôi thì về phòng chơi game LOL với đám bạn. Lúc đó, tôi hoàn toàn không thể ngờ rằng, "họa sát thân" mà Lý Mặt Rỗ nói lại là thật, và cái c.h.ế.t của cảnh sát Ngưu chỉ là khởi đầu cho tấn bi kịch này.

Tối hôm sau, Tiểu Đào gọi điện cho tôi, cười hì hì hỏi: "Có bận không?"

Tôi đáp: "Có chứ, đang bận nhớ cô đây."

Nghe tiếng nhai nhóp nhép, Tiểu Đào cười nói: "Cái miệng lưỡi này càng ngày càng ngọt đấy nhé. Đoán xem tôi đang làm gì?"

Tôi đoán: "Đang ăn vặt đúng không?"

Cô ấy đáp: "Vừa tắm xong, giờ đang nằm trên giường thưởng thức dâu tây đây này."

Tôi nói: "Nghe cô nói, tự nhiên tôi cũng thèm dâu tây quá."

Vương Đại Lý đập giường la oai oái: "Thể hiện tình cảm trước mặt đám cẩu độc thân này là đi ngược lại đạo lý đấy nhé!"

Lão Đại với Lão Nhị cũng bắt đầu hùa theo la ó khiến tôi đỏ mặt xấu hổ, đành hắng giọng hỏi: "Thế rốt cuộc cô tìm tôi có việc gì không?"

Cô ấy nói gọi tôi để hỏi chút chuyện. Mai là sinh nhật 60 tuổi của cảnh sát Âu Dương, cô ấy muốn tham khảo xem con trai ông thích gì để mua quà tặng.

Tôi thấy hơi "râu ông nọ cắm cằm bà kia" ở đây. Cảnh sát Âu Dương đâu còn là thanh niên nữa? Cô ấy giải thích, cảnh sát Âu Dương là người kín tiếng, sinh nhật 60 tuổi cũng chẳng báo với ai. Mọi người dự định sẽ tổ chức cho ông một bữa tiệc bất ngờ. Ông có một đứa con trai trạc tuổi tôi, đó là báu vật quý giá nhất của ông, thế nên Tiểu Đào mới muốn tặng thứ gì mà con trai ông thích.

Chúng tôi bàn luận một lát, sau đó tôi nói: "Hay là tôi cũng chuẩn bị một món quà, rồi chúng ta cùng đi nhé?"

Tiểu Đào đáp ngay: "Được thôi, tối mai gặp nhau ở Yến Phủ nhé!"

Tôi dự bữa tiệc này, một là muốn bày tỏ sự kính trọng của mình đối với một cảnh sát kỳ cựu đã về hưu, hai là cũng muốn nhân cơ hội này gặp Tiểu Đào, có thể rủ cô ấy đi đâu đó sau bữa tiệc để hỏi thăm về tiến triển vụ án. Với những vụ án ly kỳ, tôi gần như là một kẻ nghiện.

Tôi liền lên mạng đặt mua quà. Sáng hôm sau, shipper giao hàng tới. Tôi hỏi Đại Lý có muốn đi ăn tiệc không, hắn bảo để xem đã. Tôi liền bảo Băng Tâm cũng sẽ tới đó, hắn lập tức reo lên: "A, vậy thì đi chứ! Có cần mua quà gì không?"

Khoảng năm giờ chiều, tôi và Đại Lý đến nhà hàng Yến Phủ. Phục vụ dẫn chúng tôi vào một phòng tiệc riêng rộng rãi. Rất nhiều cảnh sát quen mặt cũng đã có mặt ở đây, điều này chứng tỏ quan hệ của cảnh sát Âu Dương rất tốt.

Hai chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống, đang trò chuyện phiếm thì có một giọng nói vang lên: "Vinh dự lớn nhất trong cuộc đời một người cảnh sát chính là, sau khi về hưu, tất cả đồng nghiệp vẫn còn nhớ và tới mừng thọ mình."

Tôi quay lại nhìn, thì ra là Cục phó Trịnh. Tôi lập tức lễ phép chào hỏi. Ông cười nói: "Đừng khách sáo, đây là tiệc cá nhân, cứ thoải mái tự nhiên là được rồi."

Tôi hỏi về tiến triển của vụ án, mặt Cục phó Trịnh liền trầm xuống: "Chúng tôi nghi ngờ cảnh sát Ngưu đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo."

Tôi kinh ngạc hỏi lại: "Ý ông là sao ạ?"

Trong quá trình điều tra, Cục phó Trịnh phát hiện rằng trước khi chết, cảnh sát Ngưu cứ luôn nhắc với đồng nghiệp về việc trong đầu ông có những giọng nói quái lạ. Có người còn trông thấy ông khóc lúc nghỉ trưa, nhưng khi được hỏi thăm thì ông lại bảo là không có gì.

Cục phó đã tham khảo ý kiến của bác sĩ chuyên khoa thần kinh. Vị bác sĩ cho biết, nếu trong não có khối u chèn ép dây thần kinh thính giác sẽ gây ra ảo giác âm thanh. Từ đó, họ suy đoán, rất có thể cảnh sát Ngưu đã mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.

Tôi hỏi: "Vậy có hồ sơ chữa trị nào không?"

Cục phó đáp: "Không có. Kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát cách đây nửa năm hoàn toàn bình thường, nhưng việc đó không thể phát hiện u não được."

Tôi trầm ngâm hỏi: "Thật sự là u não ư?"

Dựa vào những thông tin hiện có, đây quả thực là một lời giải thích khá đáng tin cậy.

Đúng lúc này, Tiểu Đào và Băng Tâm cũng vừa vặn chạy tới. Mọi người ngồi uống nước, cắn hạt dưa, trò chuyện rôm rả. Sáu rưỡi, cảnh sát Âu Dương được mời vào. Ông hoàn toàn không hề hay biết gì, cứ thế bị mọi người lừa đến đây. Vừa bước qua cánh cửa, tất cả đột nhiên đồng thanh hô lớn: "Chúc mừng sinh nhật!"

Cảnh sát Âu Dương sững sờ một lúc lâu, sau đó bật cười nói: " Đúng là bó tay với mấy đứa thật. Lần sau đừng làm vậy nữa nhé."

Băng Tâm đội mũ sinh nhật lên đầu ông, rồi kéo tay ông vào trong: "Bác Âu Dương, đừng khách sáo nữa, mau vào ngồi đi ạ, mọi người đói meo cả rồi."

Bữa tiệc mừng thọ ấm cúng bắt đầu. Mấy người chúng tôi ngồi cùng một bàn, Băng Tâm và Tiểu Đào ngồi hai bên cạnh tôi. Băng Tâm gắp một miếng vịt quay thơm lừng bỏ vào bát tôi: "Anh nếm thử món này đi."

Tiểu Đào không chịu thua, cũng nhanh tay gắp một miếng thịt bò xào vào bát tôi: "Anh nếm thử món này mới đúng."

Băng Tâm lại gắp thêm một miếng cá hấp: "Cái này là của em! Anh ăn của em đi!"

Tiểu Đào cũng không vừa lòng, gắp một miếng hải sâm quý hiếm: "Không được! Anh phải ăn của tôi trước!"

Hai người này cứ ở cạnh nhau là thế nào cũng có chuyện, loáng một cái, bát của tôi đã đầy ú ụ. Tôi cười khổ: "Hay là chúng ta đổi cái bát khác rồi tiếp tục nhé?"

Vương Đại Lý nhăn nhó, lẩm bẩm: "Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra."

Cục phó Trịnh tỏ vẻ thích thú, nâng ly lên nói: "Tiểu tử, nói hay lắm. Đừng quan tâm mấy chuyện yêu đương vớ vẩn, hai ta uống một ly!"

Đột nhiên một cảnh sát chạy tới, gấp gáp la lên: "Có ai thấy cảnh quan Âu Dương đâu không?"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 290