Tôi hoàn toàn không hề hay biết Tiểu Đào đã đến từ lúc nào, càng không biết cô ấy đã nghe lén được bao nhiêu chuyện. Tôi vội vã hốt hoảng giải thích: "Anh biết là mình ích kỷ, nhưng anh thật sự không muốn em phải bỏ mạng vì chuyện này."
Hoàng Tiểu Đào lườm tôi một cái sắc lẻm, giọng điệu có phần cao ngạo xen lẫn hờn dỗi: "Em ghét nhất là việc người khác tự ý quyết định thay em, cho dù lấy danh nghĩa quan tâm cũng không được. Từ nay về sau, ngoài những chuyện liên quan tới vụ án, em sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa, và anh cũng đừng bao giờ bén mảng đến nhà em!"
Nói đoạn, cô ấy khoanh tay quay mặt đi chỗ khác, biểu cảm giận dỗi thấy rõ. Tôi đứng đó, hoàn toàn chẳng biết phải làm gì ngoài việc rối rít xin lỗi.
Thực chất, sự tức giận của Tiểu Đào chỉ ba phần là thật, bảy phần còn lại là giả vờ. Nhưng lúc đó, tôi hoàn toàn bị kỹ năng diễn xuất của cô ấy lừa gạt. Thêm vào đó, vì quá lo lắng và quan tâm, tôi đ.â.m ra bối rối, cứ nghĩ mình đã chọc giận cô ấy thật rồi, khiến tâm lý rối bời cả lên.
Dỗ dành mãi nửa ngày trời, Tiểu Đào cuối cùng mới hừ một tiếng, khuôn mặt vẫn còn chút hờn dỗi: "Được rồi, được rồi, được rồi, chuyện này chúng ta tạm thời không nói tới nữa. Em sẽ trị tội anh sau! Giờ thì nói đi, anh định tìm gã thương nhân âm phủ kia bằng cách nào?"
Tôi kinh ngạc, hỏi lại: "Ngay cả em cũng tin những chuyện về vật tà âm ư?"
Hoàng Tiểu Đào nhún vai đáp: "Nếu là trước đây, thái độ của em chắc chắn sẽ giống hệt như Cục phó. Nhưng trải qua không ít những vụ án kỳ quái thế này, em nghĩ việc có những vật tà âm tồn tại cũng chẳng còn gì là lạ nữa."
Nghe cô ấy nói vậy, tôi liền thấy yên tâm hẳn: "Vậy thì, chúng ta đi tìm gã ta thôi!"
Ba người chúng tôi cùng đi tới văn phòng nhà mạng. Sau khi đóng tiền điện thoại, tôi yêu cầu một danh sách các cuộc gọi trong tháng. Không khó để nhận ra số điện thoại thứ ba từ dưới lên chính là số mà Lý Mặt Rỗ hôm đó đã dùng điện thoại của tôi để gọi đi.
Tôi bấm số. Quả nhiên, Lý Mặt Rỗ và gã thương nhân âm phủ kia đang ở cùng nhau. Tôi giới thiệu sơ qua về bản thân. Gã ta nghe xong, liền hừ một tiếng, nói: "Ngỗ Tác? Nghề này giờ cũng hiếm thấy lắm đấy chứ."
Tôi thẳng thắn hỏi: "Chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện trực tiếp không?"
Đối phương không chút do dự đáp: "Được thôi. Anh cứ tới quán trà gần đây, tôi sẽ mời anh một chén trà Long Tỉnh."
Chúng tôi đi đến quán trà theo địa chỉ. Tống Tinh Thần chủ động chờ tôi ở tầng dưới, còn tôi và Tiểu Đào được mời lên một gian phòng riêng. Vừa tới cửa phòng, Tiểu Đào liền lẩm bẩm: "Lần cuối cùng em gặp loại đại sư giang hồ này là khi cha dẫn em đi xem bói. Lão thầy bói tướng mạo kỳ quái, mồm mép tép nhảy, nói em dính phải sao Tham Lang, cả đời bất an, phải tìm một phu quân là nhân tài sinh vào giờ Dần, phút Dần mới có thể chế ngự. Thậm chí còn nói cái gì mà 'Dần Lang hợp sức ắt thành đại nghiệp'. Chẳng lẽ trước khi tìm bạn trai, em lại phải hỏi ngày sinh tháng đẻ của người ta sao? Thật là hoang đường hết sức!"
Tôi nghe đến đây thì kinh ngạc há hốc mồm, bởi chính tôi lại sinh vào giờ Dần, phút Dần. Vì Dần là hổ nên ngày xưa tôi suýt nữa đã bị gọi là Tống Nhị Hổ.
Hoàng Tiểu Đào thấy tôi phản ứng dữ dội như vậy, liền bất ngờ hỏi: "Chẳng lẽ... đó chính là anh thật ư?"
Tôi đỏ bừng mặt, vội vàng lấp liếm: "Không, làm gì có chuyện đó. Giờ sinh của tôi rất bình thường."
Tiểu Đào lại hừ một tiếng, vẻ mặt đầy kiên quyết: "Em biết ngay mà! Làm gì có chuyện trùng hợp đến mức đó, đúng là mấy tên giang hồ lừa bịp!"
Trong phòng, gã thanh niên kia và Lý Mặt Rỗ đang nhàn nhã uống trà. Thấy chúng tôi bước vào, gã liền chìa tay ra với Lý Mặt Rỗ, cười đắc thắng: "Ta đã nói rồi mà, cậu ta nhất định sẽ tới."
Lý Mặt Rỗ mặt mày nhăn nhó, đành móc ra một trăm tệ đưa cho gã thanh niên. Rõ ràng là họ vừa đánh cược xem tôi có đến hay không, và điều này chứng tỏ gã cũng rất hy vọng được hợp tác cùng tôi.
Gã thanh niên lịch sự mời chúng tôi ngồi. Thì ra, gã tên là Trương Cửu Lân, cùng với Lý Mặt Rỗ đều là người gốc Vũ Hán. Hai người họ mở một tiệm đồ cổ để kinh doanh, thường ngày chạy ngược chạy xuôi khắp nơi để thu mua những vật tà âm. Kinh nghiệm mà họ trải qua đủ để viết thành cả một bộ truyện dài tập.
Trương Cửu Lân vừa rót trà, vừa thong thả nói: "Nhắc đến chuyện viết sách, tôi cũng từng nghĩ tới rồi đấy. Thậm chí còn thật sự viết một cuốn sách về cuộc đời mình, tất nhiên là dùng tên giả để không lộ thân phận. Anh có muốn xem qua một chút không? Cứ lên mạng gõ 'Thương Nhân Âm Phủ' là sẽ tìm thấy ngay."
Tôi đáp thẳng thừng: " Tôi không có hứng thú với internet. À phải rồi, anh có thể nói rõ hơn về 'vật tà âm' được không?"
Gã ta liền giải thích cặn kẽ hơn một chút. Vật tà âm, đại khái là những món đồ mang theo chấp niệm sâu sắc của chủ nhân đã khuất. Hơn nữa, gã còn lấy ví dụ về chiếc tẩu thuốc của Kỷ Hiểu Lam mà gã từng thu được. Ông ta đã dùng cả đời mình để hút chiếc tẩu đó. Sau này, chiếc tẩu rơi vào tay một gã đàn ông khác, người này cũng ám ảnh với nó đến mức dùng tẩu hút thuốc cho đến chết.
Tôi cười khẩy, buông lời châm chọc: "Sao anh không nói luôn là mình đã từng mua Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố hay cả chiếc Gương của Dương Quý Phi nữa đi?"
Trương Cửu Lân bật cười, đáp lại một cách đầy tự tin: "Khỏi cần anh phải nhắc nhở, hai món này đều đã từng qua tay tôi rồi."
Tôi thầm nghĩ, liệu người này có đáng tin không? Cứ ba hoa bốc phét như thế này ư? Tôi nói: "Anh nên biết mục đích chúng tôi tìm đến anh là gì."
Anh ta gật đầu: "Biết chứ! Các vị muốn tìm tôi giúp đỡ, thật ra tôi cũng đang muốn tìm các vị. Tôi cảm thấy hai chúng ta rất có duyên. Tôi thì chưa quen thuộc nơi này, hơn nữa lần này liên quan tới án mạng lớn, có một cố vấn cảnh sát như anh hợp lực sẽ dễ làm hơn nhiều."
Tôi lạnh lùng nói: "Đừng tìm cách bắt chuyện, quan hệ giữa hai chúng ta chỉ là hợp tác tạm thời, vụ án kết thúc sẽ lập tức đường ai nấy đi."
Lý Mặt Rỗ xen vào: "Này nhóc, nghe cách nói chuyện của cậu, nhìn một cái là biết 'lửa dương hừng hực', bạn gái cậu bình thường có chịu nổi cậu không?"
Hoàng Tiểu Đào đỏ bừng mặt, tức giận vỗ bàn, ly trà nảy cả lên. Cô đứng dậy chỉ thẳng Lý Mặt Rỗ: "Cái tên mặt rỗ c.h.ế.t tiệt kia, ăn nói cho đàng hoàng, đừng quên ông vẫn còn có án cũ ở chỗ chúng tôi đấy!"
Trương Cửu Lân kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi anh ta: "Lão Lý, ông lại ra ngoài tìm gái à, để người ta bắt được?"
Lý Mặt Rỗ chống chế: "Làm gì có chuyện đó, sao tôi có thể làm mấy chuyện vớ vẩn này ở đây chứ? Chẳng qua là tôi đang đi thì va phải một bà lão, bị dân địa phương gây sự thôi mà."
Mấy chuyện vặt này tôi chẳng rảnh mà vạch mặt hắn. Trương Cửu Lân nhìn tôi nghiêm túc nói: "Tiểu Tống Dương, thái độ của cậu cứ thế này thì làm sao mà hợp tác được? Cậu phải hiểu rõ một điều, đó là cậu tới nhờ vả chúng tôi, chứ chúng tôi không phải là người của cậu."
Ánh mắt anh ta đầy áp lực nhưng tôi cũng không vừa, đáp lại: "Anh nói cho tôi những gì anh biết!"
Trương Cửu Lân cười khẩy: "Anh xem, lại thế rồi. Chẳng lẽ thái độ này của anh với người khác đã thành thói quen rồi sao?"
Có lẽ vì tôi nghĩ anh ta là người giang hồ nên vô tình đem anh ta so sánh với Quang Trọc, Háo Tử mà dùng giọng điệu này. Nhưng bây giờ tôi dần cảm thấy anh ta không cùng đẳng cấp với đám kia, nên giọng điệu cũng mềm mỏng lại: "Chúng ta trao đổi tin tức đi, tôi cũng sẽ nói cho anh những gì tôi biết."
Trương Cửu Lân gật đầu: "Như vậy mới đúng chứ!"
Tôi nói hết những manh mối mình biết cho anh ta, không quên dặn dò: "Những thứ này đều là tối mật của cảnh sát, đừng có rêu rao lung tung."
Trương Cửu Lân đáp: "Anh lại có thể tra ra hung khí là một nhạc cụ, khá lắm. Để đáp lễ, tôi cũng nói những gì tôi biết cho anh nghe."
Anh ta nói lần này bọn họ thực ra là được một người mời đến để thu thập một tà vật. Thân phận của người đó không tiện tiết lộ, cũng không liên quan đến vụ án. Bọn họ truy lùng đến tận Nam Giang, kết quả lại không hẹn mà gặp, bị nhầm thành nghi phạm.
Thứ tà vật đó tên là Đoạn Tràng Huân, được chế từ đầu lâu của tướng cướp thời cổ đại. Khi dùng nó để thổi một bản nhạc, sẽ khiến tâm trạng người nghe trở nên vô cùng tồi tệ, dẫn đến tự sát. Nhờ manh mối của chúng tôi, việc biết được người sở hữu tà vật đó cũng đã giảm bớt cho anh ta rất nhiều công sức.
Từ diễn biến vụ án có thể thấy, Ngưu cảnh quan từ lúc nghe khúc nhạc đến lúc tự sát mất mấy ngày; Âu Dương cảnh quan thì mất mấy giờ; còn những thực khách trong quán ăn thì gần như là ngay lập tức. Có thể thấy tà vật này bắt đầu mất kiểm soát, nếu không xử lý kịp thời sẽ là một tai họa khôn lường!