Tôi suy tư nói: "Nghe nhạc mà dẫn đến tự sát? Chẳng lẽ nó phát ra những hợp âm bất hòa sao?"
Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi hợp âm bất hòa là gì, tôi giải thích sơ qua một chút. Hợp âm hài hòa là những âm thanh vô cùng dễ chịu, có thể khiến người nghe cảm thấy vui vẻ trong lòng; ngược lại là hợp âm bất hòa. 90% cơ thể con người là chất lỏng, cảm xúc đều được điều khiển bằng chất lỏng, âm nhạc có thể trực tiếp tác động lên đó, khiến cảm xúc thay đổi.
Bản nhạc g.i.ế.c người nổi tiếng "Black Friday" của Hungary chứa rất nhiều hợp âm bất hòa. Nghe xong sẽ khiến cảm xúc người ta vô cùng tồi tệ, bi quan đến cực độ mà nảy sinh ý nghĩ tự sát. Loại ý nghĩ từ tiềm thức này rất khó kiểm soát, so với thôi miên còn đáng sợ hơn. Hơn nữa, người nào ý chí càng mạnh thì khả năng tự kìm nén càng thấp, dẫn đến dễ bị chi phối hơn. Người ta đã tổng kết số nạn nhân tự vẫn khi nghe khúc nhạc này lên đến hơn 100 người.
Bản nhạc này được liệt vào ba khúc nhạc cấm kỵ trên thế giới, đã bị tiêu hủy năm 1945. Mặc dù hiện nay trên mạng vẫn có thể tìm thấy, nhưng tất cả đều là giả.
Trương Cửu Lân chẳng hề động tâm, nhấp một ngụm trà, nói: "Đó chỉ là cách lý giải của con người. Tôi đã nói thứ này là âm linh quấy phá, mang theo chấp niệm mãnh liệt của người chết, không thể lý giải theo cách thông thường được."
Tôi nói: " Tôi cũng không cho rằng ma quỷ có thể g.i.ế.c người đâu!"
Hai người kia nhìn nhau, Lý Mặt Rỗ cười nói: "Tiểu Tống à tiểu Tống, cậu đúng là không biết trời cao đất dày. Cậu đã từng gặp Mẫu Tử song sát chưa? Đã từng gặp Bách Quỷ Dạ Hành chưa? Đã từng gặp quỷ Satan phương Tây chưa? Mao chủ tịch đã từng nói, không điều tra thì không có quyền phủ nhận. Tôi lấy tư cách một người có kinh nghiệm nói cho cậu biết, trên đời này ma quỷ có thể g.i.ế.c người nhiều vô số kể."
Tôi trả lời anh ta: "Ma quỷ thì tôi không phải là chưa từng thấy, nhưng chỉ là một dạng năng lượng tinh thần còn vương vấn lại nhân gian mà thôi. Ma quỷ mà g.i.ế.c được người thì cảnh sát còn tồn tại làm gì nữa?"
Trương Cửu Lân từ tốn nói: "Đó là bởi vì có những người như chúng tôi bảo vệ trong bóng tối. Trên thế giới này không chỉ có tội phạm mới là hung ác, chuyện vào sinh ra tử, lão tử đây đã trải qua gấp nhiều lần anh!"
Tôi tự nhủ, đúng là càng nói càng hão huyền. Nếu họ đã từng gặp quỷ Satan phương Tây thì tôi đây cũng từng bắt được Jack Mổ Bụng rồi.
Nếu cứ giằng co thế này, có đến sáng mai cũng chẳng xong. Tôi chủ động hỏi: "Hai vị định hành động như thế nào?"
Trương Cửu Lân đáp: "Đoạn Tràng Huân đã ăn sâu vào tinh thần kẻ bị nó chiếm hữu, chi phối sự thù hận trong lòng hắn. Hiện tại, nó đang nhắm vào ba cảnh sát kia. Chúng tôi cần một giọt m.á.u và sợi tóc của ba người họ để làm vật thế mạng, dẫn dụ Đoạn Tràng Huân tới rồi phong ấn nó."
Nghe đến đây, Hoàng Tiểu Đào nhíu chặt lông mày, lộ rõ vẻ khó chịu ra mặt. Trong lòng tôi cũng cảm thấy mấy chiêu trò giang hồ này thật chẳng đáng tin cậy, nhưng vẫn cố nhịn, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Chúng ta bắt người, còn hai vị sẽ mang vật tà âm đi à?"
Trương Cửu Lân bình thản đáp: "Theo quy tắc nghề nghiệp của chúng tôi thì đúng là như vậy."
Tôi nói: "Xin lỗi, đồ vật này, tôi không thể để hai vị mang đi. Nếu hai vị đã nói mình là thương nhân âm phủ, có nghĩa là không chỉ mua, mà còn bán vật tà âm. Tôi tuyệt đối sẽ không để thứ nguy hiểm như vậy rơi vào tay những kẻ có ý đồ xấu, tiếp tục tạo ra án mạng."
Trương Cửu Lân đáp: "Chúng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp riêng, sẽ có cách xử lý để phong ấn âm linh, khiến sức mạnh của nó giảm đi 8-9 phần, không thể hại người. Nếu để những người bình thường như các anh xử lý sẽ không triệt để, chỉ l. à.m t.ì.n.h hình nghiêm trọng hơn."
Tôi nói: "Đây chỉ là những lời một phía từ anh. Loại thương nhân vì tiền thì chuyện gì chẳng bịa ra được."
Trương Cửu Lân có vẻ phật lòng, nói: "Chẳng phải mắt anh có thể phát hiện nói dối ư?"
Tôi đáp: "Tự lừa dối bản thân thì tôi lại không nhìn ra được. Tóm lại, đồ vật đó hai vị không được mang đi."
Hai chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, không khí vô cùng căng thẳng. Tiểu Đào và Lý Mặt Rỗ đứng bên cạnh đều có chút e sợ. Đột nhiên Trương Cửu Lân ngả lưng vào ghế, nói: "Nếu đã vậy thì các anh trả tiền thù lao đi. Tôi đã nói mình là thương nhân, sẽ không làm miễn phí."
Thấy anh ta nhượng bộ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Đào nói: "Được, vậy anh ra giá đi."
Trương Cửu Lân giơ một ngón tay lên. Tiểu Đào dò xét hỏi: "Một trăm ngàn?" Anh ta lắc đầu. "Một triệu?" "Mười triệu? Anh điên rồi, đây rõ ràng là bắt chẹt!"
Lý Mặt Rỗ cười khẩy: "Người đẹp, chê đắt à? Phần lớn các vật tà âm mà chúng tôi từng xử lý đều có giá như vậy cả đấy."
Tôi đứng dậy, kiên quyết nói: "Hai vị cứ thong thả uống trà, cảm ơn những thông tin đã cung cấp. Chúng tôi sẽ tự mình bắt hung thủ, không cần làm phiền tới hai vị đại sư nữa. Cáo từ!"
Trương Cửu Lân nhếch môi, mỉa mai: "Đi đi, không tiễn!"
Tôi và Tiểu Đào xoay người rời đi, đẩy cửa một cái, bất ngờ lại thấy mình quay trở lại chính căn phòng đó. Hai người kia dùng ánh mắt không mấy thiện ý nhìn chúng tôi, Lý Mặt Rỗ hỏi: "Ô, sao lại quay lại rồi?"
Trương Cửu Lân ung dung thưởng thức trà: "Bây giờ các anh còn cho tôi là giang hồ lừa bịp nữa không?"
Tôi tức giận nói: "Chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi!"
Tôi kéo tay Tiểu Đào đi ra ngoài, nhưng lại một lần nữa trở về căn phòng cũ. Cứ như vậy ba lần, tôi lập tức có cảm giác bị người ta đùa bỡn. Tôi liền lẩm bẩm đọc chân ngôn trừ tà của Tống gia, rồi nặng nề đẩy cửa. Khi cửa mở ra, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ hét chói tai, sau đó tôi và Tiểu Đào mới thuận lợi đi ra hành lang.
Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Sao anh ta làm được như vậy?"
Tôi đáp: "Người này quả thật có chút tà môn, biết vài chiêu ảo thuật đánh lừa thị giác cũng là điều dễ hiểu thôi."
Tiểu Đào nói: " Tôi nghi ngờ hai người này đầu óc có vấn đề, mở miệng ra là đòi 10 triệu, đối với chúng ta cũng không phải con số nhỏ đâu."
Tôi nói: "Có thể là anh ta cố ý đưa ra cái giá trên trời như vậy, mục đích là muốn lấy được vật tà âm kia."
Hoàng Tiểu Đào hừ một tiếng: " Tôi không hợp tác với loại người đó, cảnh sát có tôn nghiêm của cảnh sát!"
Xuống tới lầu, Tống Tinh Thần hỏi tôi kết quả thế nào rồi. Tôi nói: "Hung khí g.i.ế.c người là một vật Đoạn Tràng Huân kỳ quái. Biết điểm này thì tôi có thể phòng bị, lúc hành động sẽ bịt tai lại."
Tống Tinh Thần gật đầu: "Chỉ cần anh không gặp nguy hiểm, tôi sẽ không có ý kiến."
Tống Tinh Thần liền cáo từ, tôi hướng theo bóng lưng anh ta la lên: "Anh cũng kiếm cái tai nghe đeo vào đi!"
Hoàng Tiểu Đào gọi về cục, nói với cục phó rằng thứ g.i.ế.c người là một loại âm thanh nào đó, nhưng không nói rõ vì sao chúng tôi tra ra được. Cô ấy bảo cục phó chuẩn bị cho mỗi người một bộ tai nghe, chỉ cần nghe thấy gì đó không đúng thì lập tức đeo lên. Ngoài ra, hiện giờ cảnh sát Tuân và cảnh sát La đã được bảo vệ nghiêm ngặt. Đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm Trương thì đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không liên lạc được, nhưng chúng tôi đã báo cho cấp trên của ông ta, và đã được phê chuẩn nên không có vấn đề gì.
Hai chúng tôi đi về. Trên đường, tôi hỏi Tiểu Đào có đói không, cô ấy nói: "Tối nay chưa ăn gì, nghe anh nói bắt đầu thấy đói bụng rồi."
Tôi chỉ tay vào một tiệm hoành thánh ven đường: "Đi ăn bát hoành thánh đi."
Tiểu Đào đồng ý. Mặc dù cô ấy là con nhà giàu nhưng cũng không hề kiêng dè việc ăn quán lề đường, thậm chí còn tỏ ra rất thích thú. Vào trong, gọi hai bát hoành thánh, Tiểu Đào cười hì hì hỏi tôi: "Anh có phát hiện tôi thay đổi gì không?"
Tôi quan sát cô một lượt, dò hỏi: "Cô trang điểm à?"
Hoàng Tiểu Đào hờn dỗi, vo giấy ăn thành cục ném về phía tôi: " Đúng là đồ ngu ngốc! Cắt tóc mà cũng không nhìn ra được sao?"
Tôi hoài nghi: "Cắt tóc ư? Tôi có thấy vậy đâu?"
Tiểu Đào nói: "Đồ đui mù! Rõ ràng như vậy mà không nhận ra, mắt anh chỉ dùng để nghiệm thi thôi sao?"
Tôi suýt thì hộc máu. Chẳng lẽ con gái cắt tóc cứ như không cắt vậy sao?
Đột nhiên quầy hoành thánh bỗng trở nên nhốn nháo. Một đám côn đồ xăm trổ đầy mình đi vào. Tiểu Đào thấp giọng: "Có vẻ không ổn rồi!"