Âm Phủ Thần Thám

Chương 297

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chúng tôi đền tiền bàn ghế cho chủ quán rồi cùng nhau rời đi. Một lát sau, Đội trưởng Trương lau mồ hôi trán, nói: "Hù c.h.ế.t tôi rồi, cũng may cậu nhanh trí, chúng ta mới không bị lộ thân phận. Có điều lần này hơi rắc rối, vô duyên vô cớ bị đánh cho một trận, tên nhóc đó nhất định sẽ cảnh giác hơn."

Hoàng Tiểu Đào siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay kêu răng rắc, rõ ràng là vẫn chưa hả giận: "Thế nào gọi là vô duyên vô cớ? Là tự hắn ta chuốc lấy đấy chứ, loại cặn bã này lúc nào chẳng thèm đòn."

Tôi nói: "Đội trưởng, tối nay thật xin lỗi, chúng tôi hoàn toàn là bất đắc dĩ, cũng may có các anh giúp đỡ."

Đội trưởng Trương xua tay: "Không có gì, chuyện đã đến nước này, chúng tôi không ra tay cũng không được."

Tôi hỏi: "À đúng rồi, ông có biết Đội trưởng Trương của đội đặc nhiệm không?"

Đội trưởng Trương ngớ người, chỉ vào mình: "Chính là tôi đây."

Tôi và Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ lại vô tình gặp gỡ như vậy. Để chắc chắn, tôi còn hỏi thêm vài điều, quả thật ông ấy chính là người chúng tôi cần tìm.

Đội trưởng Trương nghi ngờ hỏi: "Hai cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Tôi nói rõ tình huống, rằng hiện tại có người muốn g.i.ế.c ông ấy, và chúng tôi phải bảo vệ ông một cách nghiêm ngặt.

Đội trưởng Trương lắc đầu: "Không được, các cậu cũng thấy đấy, giờ tôi đang làm nhiệm vụ, không rời đi được. Mà ai muốn g.i.ế.c tôi?"

Tôi nói: "Long Bang Quốc, cái tên này ông có nhớ không?"

Đội trưởng Trương kinh ngạc: "Hắn ta ra tù khi nào?"

Hoàng Tiểu Đào giải thích: "Chắc là mấy ngày gần đây. Hắn đang lên kế hoạch trả thù những cảnh sát năm đó đã tống giam hắn. Cảnh sát Ngưu và cảnh sát Âu Dương lần lượt gặp nạn, còn cảnh sát Thôi thì thậm chí bị g.i.ế.c cả nhà..."

Đội trưởng Trương không giấu nổi vẻ kinh hãi, nhưng dù sao cũng là một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, ông ấy không phản ứng thái quá. Ông thở dài nói: "Đã làm nghề này, khó tránh khỏi hiểm nguy. Chúng ta là cảnh sát, nghề này chính là định mệnh, biết đâu có ngày trên đường về nhà cũng có kẻ cầm d.a.o đ.â.m lén. Họ Long muốn đến thì cứ đến, các cậu cũng thấy lực lượng của tôi rồi, tôi không tin hắn dám làm gì tôi."

Tôi nói: "Long Bang Quốc chẳng cần động một ngón tay cũng có thể khiến ông c.h.ế.t thảm."

Đội trưởng Trương cười nói: "Cố vấn Tống, cậu đang chê cười tôi đấy à? Một người ngồi tù hai mươi năm như hắn ta mà có bản lĩnh này sao? Mà cho dù có bản lĩnh như vậy, cũng không có can đảm..."

Lời nói của ông ấy chợt ngưng bặt, bởi vì tôi đưa điện thoại ra, cho ông xem ảnh lúc cảnh sát Ngưu và cảnh sát Âu Dương qua đời. Đội trưởng Trương trợn tròn hai mắt: "Sao lại thành ra thế này? Có liên quan tới Long Bang Quốc ư?"

Tôi giải thích: "Nói đúng ra, là họ tự kết liễu."

Tôi nói với ông ấy rằng, hiện giờ Long Bang Quốc đang nắm giữ một nhạc cụ c.h.ế.t chóc. Chỉ cần nghe thấy bản nhạc mà nó thổi lên, cho dù là người có ý chí kiên cường đến mấy cũng sẽ tự kết liễu, hơn nữa còn ảnh hưởng tới những người xung quanh.

Đội trưởng Trương vẫn còn nửa tin nửa ngờ, tôi chắc nịch nói: "Chắc hẳn ông cũng biết giảng viên Lý lần trước chứ, ban đầu rất nhiều cảnh sát không tin cô ta có thể thôi miên bất kỳ ai, kết quả thì sao? Một cảnh tượng đẫm m.á.u xảy ra ngay trước mắt, chúng ta không thể tiếp tục lấy sinh mạng người vô tội ra để thử nghiệm."

Bất chợt, Đội trưởng Trương ngửa mặt lên trời cười phá lên: "Ý cậu là, cậu nghĩ tôi không ngăn được tiếng nhạc c.h.ế.t chóc này ư? Tôi đã trải qua lớp huấn luyện đặc biệt, kể cả có người định thôi miên tôi cũng không thành công đâu. Vụ án Lý Vân Gia bắt giữ con tin, chính là tôi dẫn đội. Không phải khoe khoang chứ, đám cảnh sát xông vào lúc đó ý chí quá yếu kém, nếu đổi lại là tôi, một phát s.ú.n.g kết liễu nghi phạm, cô ta làm gì có cơ hội thôi miên. Cho nên có lẽ hai cậu nên về đi, các cậu lo lắng thừa rồi."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, vụ Lý Vân Gia đối với Tiểu Đào mà nói, vẫn là một vết thương lòng chưa lành. Nghe ông ta nhận xét phiến diện như vậy, cô liền lộ rõ vẻ khó chịu, nói: "Ý ông là, đầu óc ông chỉ toàn bắp thịt, nên sẽ không trúng chiêu?"

Đội trưởng Trương cười nói: "Không sai... Khoan đã, cậu đang mắng tôi là đồ vũ phu đấy à?"

Hoàng Tiểu Đào bực tức: "Ông đang muốn nói rằng, sư phụ Mã Quốc Trung của tôi và mấy cảnh sát kia đều hi sinh vô ích, chỉ bởi vì họ không kiên cường như ông? Tống Dương, cứ để hắn muốn làm gì thì làm, chúng ta mặc kệ, chờ vài ngày nữa đến nhặt xác cho hắn là được chứ gì?"

Trương đội trưởng biết mình đã lỡ lời chọc giận Tiểu Đào, gãi đầu gãi tai bối rối. Vẻ ngoài bặm trợn, đầy cơ bắp của người đàn ông này bỗng chốc trở nên có chút buồn cười, tôi vội vàng lên tiếng: "Tiểu Đào, em đừng nóng giận, dù sao thì mạng người vẫn là quan trọng nhất."

Cô khoanh tay, quay mặt đi nơi khác, không nói thêm lời nào. Tôi nói với Trương đội trưởng: "Ma âm g.i.ế.c người không thể ngăn cản bằng ý chí mạnh mẽ, ông đừng quá tự tin như vậy. Và cho dù ông có thể khống chế được ma âm, ông có dám đảm bảo rằng khi hắn tìm đến, xung quanh ông sẽ không có bất kỳ đồng đội nào không? Ông có muốn họ phải c.h.ế.t vì mình không?"

Trương đội trưởng nói: "Long Bang Quốc chỉ nhắm vào một mình tôi thôi."

Tôi khẽ cười khẩy một tiếng: "Ông có biết hắn trả thù người nhà Thôi cảnh quan, đã g.i.ế.c bao nhiêu mạng người vô tội rồi không? Toàn bộ thực khách và đầu bếp trong một quán cơm, tổng cộng 27 sinh mạng đã thiệt mạng! Hắn ta đã hoàn toàn phát điên, căn bản là chẳng thèm quan tâm có bao nhiêu người vô tội bị cuốn vào chuyện này. Nếu ông ở trên xe, hắn ta sẽ g.i.ế.c tất cả những người trên xe. Nếu ông ở cùng đội đặc cảnh, hắn ta sẽ tiêu diệt cả đội. Nếu ông ở cùng người thân..."

Nói tới đây tôi cố tình ngừng lời. Trương đội trưởng siết chặt nắm đ.ấ.m trong cơn giận dữ, cuối cùng cũng đã có chút lay chuyển, nói: " Tôi phải báo cáo chuyện này với cấp trên, việc gián đoạn nhiệm vụ này sẽ bị kỷ luật nghiêm khắc."

Tôi nói: "Việc này chúng tôi đã báo cáo rồi, cấp trên của ông đã chấp thuận. Ông ấy bảo rằng tính mạng của ông còn quan trọng hơn cả nhiệm vụ, nếu không tin, ông có thể gọi điện hỏi trực tiếp." Tất nhiên, câu nói giữa đó là do tôi bịa đặt.

Trương đội trưởng gật đầu: "Được rồi, hai cậu theo tôi về đội một chuyến, tôi thay quần áo và lấy một số vật dụng cá nhân."

Ít phút sau, chúng tôi ngồi trên xe của Trương đội trưởng, tiến về trụ sở đội đặc cảnh. Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này, muốn vào bên trong phải vượt qua ba lớp lính gác kiểm soát chặt chẽ. Tôi còn nhìn thấy trên cao có vài trinh sát đang làm nhiệm vụ canh gác, tay lăm lăm khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa QBU-88 do trong nước sản xuất.

Chúng tôi đi xuyên qua khoảng sân rộng lớn, dọc đường đậu một dãy dài xe chuyên dụng: xe chống bạo động, xe bọc thép và xe công phá của đội đặc nhiệm. Trên nóc những chiếc xe bọc thép còn được trang bị cả s.ú.n.g máy hạng nặng. Xa hơn nữa, có vài khối máy khổng lồ được trùm vải kín, nhìn hình dáng có thể đoán đó là những chiếc trực thăng vũ trang.

Trương đội trưởng cho biết, số lượng s.ú.n.g đạn dự trữ ở đây đủ để vũ trang cho cả một pháo đài. Sự tồn tại của đội đặc nhiệm không chỉ nhằm trấn áp tội phạm, mà còn là hậu thuẫn vững chắc cho toàn thành phố. Nếu một ngày nào đó có ngoại địch xâm phạm, họ sẽ không còn là đặc nhiệm nữa, mà sẽ trở thành những quân nhân thực thụ, xông pha tiền tuyến để bảo vệ nhân dân.

Khi vào đến khu ký túc xá, các nhân viên cảnh sát đều đã nghỉ ngơi từ sớm, tôi hỏi: "Trương đội trưởng, sao ông lại ở ký túc?"

Trương đội trưởng cười lớn ha hả: " Tôi là một tư lệnh độc thân, ở nhà không thoải mái bằng ở đây đâu."

Hỏi ra mới hay, vợ ông đã bỏ đi vài năm trước, tòa án cũng xử cho con cái theo mẹ. Trong lòng tôi chợt dấy lên niềm xúc động, nghề cảnh sát thật sự quá đỗi vất vả, đến mái ấm gia đình cũng không thể giữ nổi.

Nhìn Hoàng Tiểu Đào, tôi không khỏi tự hỏi, nếu một ngày nào đó, tôi cũng phải đối mặt với những mâu thuẫn trong chuyện tình cảm, liệu tôi có đành lòng rời bỏ cô ấy mà đi không?

Tất nhiên, câu trả lời là không bao giờ! Bởi lẽ, việc phá án chính là sợi dây ước hẹn giữa chúng tôi. Sống chung như thế này, sẽ chẳng bao giờ cảm thấy khô khan nhàm chán.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 297