Âm Phủ Thần Thám

Chương 306

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Đương nhiên Sài Nhị Cẩu vẫn chưa tin. Tôi nói: "Chúng ta đã đồng ý nhận tiền và thả người rồi, sao anh vẫn còn ngoan cố thế?"

Sài Nhị Cẩu nói: "Không được, các anh phải thể hiện một chút thành ý đã."

Hoàng Tiểu Đào dựng ngược lông mày: "Tên mập c.h.ế.t bằm kia, anh được đằng chân lân đằng đầu à?"

Sài Nhị Cẩu thấy cô ấy bước lên một bước, vội chĩa chai rượu về phía cô: "Lùi lại! Lùi lại phía sau! Tôi trả cho các anh từng đó tiền đâu phải số lượng nhỏ. Tiền của giới xã hội đen cũng đâu phải dễ kiếm như lá rụng cây, các anh phải làm theo ba điều kiện của tôi!"

Hoàng Tiểu Đào có vẻ hết kiên nhẫn, nói dứt khoát: "Nói đi!"

Sài Nhị Cẩu la lớn: "Thứ nhất, bảo cảnh sát bên ngoài rút lui hết! Thứ hai, để lại còng tay và đạn của các anh! Thứ ba, để tôi gọi điện cho đàn em, chờ chúng đến đón tôi rồi tôi sẽ lập tức thả người!"

Tôi cười nói: "Anh không tin tưởng chúng ta, vậy bảo chúng ta làm sao tin tưởng anh đây?"

<

Gã siết chặt cô gái, quát lên: "Tao - Nhị Cẩu đây đã nói là làm, không bao giờ nuốt lời. Hoàn thành ba điều kiện, tao đảm bảo giữ đúng lời hứa, tiền sẽ về tay tụi mày."

Tôi thầm cười khẩy. Tên béo này quả nhiên là một kẻ lập dị, mà cũng phải thôi, ngồi bóc lịch hai mươi năm, không quái thai mới là lạ.

Để kéo dài thời gian, tôi chỉ vào cô gái: "Cô ta thì tính sao? Đã nghe ngóng mọi chuyện từ đầu đến cuối, lỡ xong việc anh g.i.ế.c người diệt khẩu thì sao?"

Cô gái kia đã sớm sợ hãi đến tột độ, nghe tôi nói vậy thì liều mạng xua tay: " Tôi không nghe thấy gì hết! Ra ngoài cũng không hé răng nửa lời đâu! Các người cứ nghe theo ông ta đi, cầu xin các người đó!"

Hoàng Tiểu Đào nói: "Chúng ta đột ngột bảo cảnh sát rút lui, sẽ khiến họ sinh nghi. Chi bằng ba chúng ta ra ngoài, thuận theo tự nhiên nói không tìm thấy người chẳng phải sẽ hay hơn sao?"

Sài Nhị Cẩu lắc đầu lia lịa: "Không được đâu, không được đâu. Mấy ông cảnh sát tụi mày quỷ quyệt lắm! Ngày trước lão tử cũng bị lừa rồi, bảo khai báo thành khẩn sẽ được khoan hồng. Mẹ kiếp chứ! Tao khai ra hơn hai mươi huynh đệ, cuối cùng có được cái khoan hồng chó má gì đâu?"

Hai người đang nói chuyện đến hồi căng thẳng, Trương Cửu Lân đột ngột vỗ vai tôi, trầm giọng nói: "Phiền phức quá đi mất, cậu ra kéo rèm cửa xuống, tôi tự có cách trị gã."

Tôi gật đầu, đi tới bên cửa sổ kéo rèm. Sài Nhị Cẩu lớn tiếng quát: "Làm gì đấy?"

Tôi đáp: "Kéo rèm xuống, đề phòng người khác trông thấy."

Sài Nhị Cẩu híp mắt nhìn tôi: "Xem ra cậu thật lòng giúp tôi rồi. Huynh đệ tốt! Còn hai vị kia thì không thành khẩn cho lắm."

Rèm cửa vừa kéo kín, Trương Cửu Lân lập tức lẩm bẩm mấy câu chú ngữ. Đột nhiên trong căn phòng kín bỗng có một làn gió lạnh thổi lên, nhiệt độ nhất thời hạ xuống rõ rệt. Sài Nhị Cẩu trợn tròn mắt quát lên: "Chuyện gì đang xảy ra?"

Đột nhiên, toàn thân gã cứng đờ, bất động như một bức tượng gỗ điêu khắc. Trương Cửu Lân bước tới, giật lấy cái chai trong tay gã, sau đó nhặt bộ quần áo trên giường ném cho cô gái: "Mặc vào đi!"

Tôi và Tiểu Đào nhìn mà mặt ngớ ra, đây là thuật thôi miên à?

Trương Cửu Lân quay đầu hỏi: "Hai người còn chưa mau tới còng tay gã sao?"

Tiểu Đào giật mình, "A" một tiếng rồi vội vàng chạy tới còng tay Sài Nhị Cẩu, đồng thời thông báo cho Vương Nguyên Thạch. Tôi hỏi: "Anh vừa làm gì gã vậy?"

Trương Cửu Lân mỉm cười nói: "Trong căn phòng này, đã có một người đàn ông c.h.ế.t đi rồi."

Tôi kinh ngạc nói: "Sao anh biết?"

Anh ta lảng tránh không trả lời, chỉ bước tới giáng một cái vào gáy Sài Nhị Cẩu. Sài Nhị Cẩu đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện tay mình bị còng thì la lên như heo chọc tiết: "Các người rốt cuộc làm gì với tôi? Các người chơi khăm tôi à?"

Hoàng Tiểu Đào lạnh lùng nói: "Làm gì anh? Chúng tôi đang giúp anh đấy. Vừa rồi mà anh động thủ, tội sẽ tăng thêm một bậc, từ chung thân thành tử hình, biết chưa?"

Lúc này cảnh sát ập vào giải Sài Nhị Cẩu đi. Còn về cô gái, đề phòng cô ta sẽ ra ngoài nói linh tinh, bèn dựa vào tội bán dâm, tạm giữ một thời gian, chờ vụ án xong xuôi mới thả ra.

Lúc bị giải đi, Sài Nhị Cẩu khóc ngất, hô hoán: "Cảnh sát chẳng có ai là tốt đẹp, tất cả là một lũ lừa gạt, một lũ lừa gạt!"

Trương Cửu Lân không đi ngay, anh ta lôi ra một lá bùa màu vàng, hướng về phía khoảng không nói: "Đa tạ huynh đệ, sau này tôi sẽ siêu độ cho anh."

Không biết có phải tôi bị ảo giác không, đột nhiên tôi thấy một bóng người mờ mờ chui vào trong lá bùa, sau đó Trương Cửu Lân gấp lá bùa lại, nhét vào ngực. Khi cả hai bước ra ngoài, Trương Cửu Lân quay sang tôi: "Tiểu Tống Dương, tài trinh thám ban nãy của cậu thật sự rất xuất sắc, quả thực khiến tôi mở mang tầm mắt."

Tôi gật đầu nói: "Quá khen!"

Anh ta nói tiếp: " Nhưng có một điều cậu đã nói sai, kẹo dẻo không phải dùng để ăn."

Tôi khiêm tốn hỏi: "Không dùng để ăn thì để làm gì?"

Anh ta bật cười, vỗ vai tôi: "Ha ha, sau này cậu lớn rồi, tự khắc sẽ rõ."

Tôi thầm rủa: "Dựa hơi mà lên mặt, đúng là đồ thối tha!"

Vụ án tới đây có sự chuyển biến quan trọng, nhưng cũng trở nên rối rắm hơn, tôi bèn thỉnh giáo người trong nghề, Trương Cửu Lân. Anh ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Có kẻ đang nuôi dưỡng một vật tà âm."

Tôi hỏi: "Ý anh là sao?"

Anh ta giải thích rằng, Long Bang Quốc từ một cảnh sát biến thành tù nhân, rồi lại bị tráo đổi thân phận với đại ca xã hội đen, có thể nói oán khí trong anh ta đã lên đến cực điểm. Người thần bí giao vật tà âm vào tay hắn, mục đích là dùng oán khí của hắn để nuôi dưỡng nó. Bởi vậy, Long Bang Quốc đã bị hút cạn sinh lực, dần dần c.h.ế.t khô.

Long Bang Quốc chết, trên người mang theo vật tà âm, cho nên rất có thể oan hồn của hắn bị ám vào trong đó, khiến cho vật tà âm càng ngày càng hung hiểm. Chuyện báo thù sau này có lẽ cũng chỉ do hung thủ bị chính vật tà âm khống chế mà thôi.

Khái niệm này tôi nhất thời không thể tiêu hóa nổi, nhưng giữ lễ độ, tôi nhắc tới một thực tế: "Nếu năm đó Long Bang Quốc có Đoạn Tràng Huân trong tay, sao không dùng nó để vượt ngục?"

Trương Cửu Lân giơ hai ngón tay lên: "Có hai khả năng. Thứ nhất, như Sài Nhị Cẩu đã nói, năm đó cái Huân bị bịt lỗ bằng sáp nến. Tôi nghĩ đó là một loại phong ấn, nên hắn không thể sử dụng. Khả năng thứ hai là..."

Vừa nói, Trương Cửu Lân vừa ngâm nga một khúc hát thê lương. Tôi giật mình kinh ngạc, chẳng phải đây chính là giai điệu của khúc nhạc ma âm sao?

Tôi lập tức căng thẳng. Nhưng Trương Cửu Lân chỉ ngâm một đoạn rồi dừng lại, anh ta nhàn nhạt giải thích: "Tối qua, sau khi cậu đi, tôi cũng chẳng nhàn rỗi, liền hỏi một người biệt danh là Tứ cô nương - một cao thủ trộm mộ. Khúc hát này thực ra có lai lịch rất cổ xưa, có tên là Tần Quyết. Nhạc phổ được tìm thấy trong ngôi mộ cổ từ đời Tần. Lúc đó đoàn khảo cổ định khôi phục nó, ai ngờ vừa tấu khúc nhạc lên, bọn họ người thì cắt tay, người thì nhảy lầu tự vẫn."

Sau khi kiểm tra, chúng tôi được biết rằng, năm xưa Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước chư hầu, dù đã ban bố chữ viết chung, nhưng người dân cố quốc vẫn vô cùng hoài niệm về quê hương xưa, thường ca hát những bài ca buồn bã. Tần Thủy Hoàng lo sợ họ nổi dậy, liền sai nhạc sĩ chế tạo ra khúc Tần Quyết này, với mục đích làm nhụt chí người nghe, khiến họ không còn ý muốn phản kháng. Tuy nhiên, bài hát này sau khi được lưu truyền rộng rãi, dần dần đã bị biến tấu, trở thành một khúc nhạc mà bất cứ ai nghe xong cũng sẽ tự sát. Vì vậy, chẳng còn ai dám trình diễn nó nữa.

Tôi nghe anh ta nói một tràng, cảm thấy chưa thật sự thuyết phục, bèn hỏi: "Anh hỏi được thông tin này từ đâu? Có đáng tin không đấy?"

Trương Cửu Lân chẳng thèm để ý, tiếp lời: "Khúc Tần Quyết này vốn dĩ chỉ khiến người nghe sa sút tinh thần, hiệu nghiệm gần giống với bài Black Friday mà thôi, chứ không đến mức buộc người nghe phải tự sát. Chỉ khi nào dùng Đoạn Tràng Huân chứa đầy oán khí mà thổi lên, nó mới thực sự biến thành ma âm."

Tôi tổng kết lại: "Vậy ý anh là, bản thân Đoạn Tràng Huân không g.i.ế.c được người, mà phải kết hợp với khúc Tần Quyết này. Năm đó Long Bang Quốc không biết đến khúc nhạc này, cho nên mới không phát huy tác dụng?"

Trương Cửu Lân gật đầu: "Tiếp thu nhanh đấy chứ!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 306