Tôi tiếp tục hỏi: "Còn một vấn đề này tôi muốn biết, người nắm giữ vật tà âm, làm thế nào để sống sót?"
Trương Cửu Lân đáp: "Rất đơn giản, vật tà âm sẽ không để cho hắn chết."
Tôi khó hiểu, nhắc lại: "Vật tà âm không để cho hắn c.h.ế.t sao?"
Trương Cửu Lân mỉm cười: "Trong mắt cậu, vật tà âm đơn thuần chỉ là một món đồ vật. Nhưng thật ra nó có ý thức và nhu cầu riêng của mình, chắc cậu không tin một đồ vật lại có mong muốn cá nhân đúng không? Lấy một ví dụ thế này, một hung khí tiến hóa thành vật tà âm, nhu cầu của nó là g.i.ế.c người, g.i.ế.c càng nhiều người thì nó càng hung ác. Đoạn Tràng Huân chính là như vậy, thực ra việc báo thù ai nó chẳng hề quan tâm, chỉ cần có thể g.i.ế.c người là nó thỏa mãn. Nhưng đứng trên danh nghĩa một đồ vật, nó cần có người sử dụng mới có thể phát huy tác dụng."
Tôi cảm thấy những lời anh ta nói càng lúc càng hoang đường, nếu là trước đây, tôi sẽ chẳng ngần ngại đáp lại rằng anh ta đang nói nhảm nhí. Chúng tôi đang trò chuyện thì Tiểu Đào chạy tới, hốt hoảng: "Tống Dương, Tuân cảnh quan xảy ra chuyện rồi!"
Trương Cửu Lân thoáng giật mình, vội bấm số gọi cho Lý Mặt Rỗ. Hóa ra nửa tiếng trước, ba người họ đang ở khách sạn thì bị ma âm tấn công. Tuân cảnh quan đã tự sát, tình hình của La cảnh quan và Lý Mặt Rỗ thì không được khả quan lắm.
Chúng tôi vô cùng khẩn trương, lập tức chạy tới khách sạn. Chiếc xe con đỗ dưới sảnh đã bẹp dúm, ngay trên đó là t.h.i t.h.ể của một nhân viên khách sạn rơi từ tầng cao xuống.
Mọi người lao vút lên tầng sáu, đột nhiên Trương Cửu Lân đưa tay ra ngăn tôi lại, rút một lá bùa trong n.g.ự.c ra, ném vào khoảng không. Lá bùa lơ lửng giữa không trung rồi lập tức hóa thành tro bụi, anh ta gật đầu: "Có thể tiến vào được rồi."
Tôi vô cùng khó hiểu, liếc nhìn anh ta một cái, vừa rồi là một trò ảo thuật sao? Bước vào căn phòng của Lý Mặt Rỗ, bên trong những đồ đạc bằng thủy tinh đều bị vỡ vụn tan tành, bao gồm TV, bóng đèn, ly cốc. Đột nhiên La cảnh quan lao ra, hoảng hốt túm lấy tay tôi. Chỉ thấy m.á.u tuôn ra từ thất khiếu, trông ông ta vô cùng hoảng loạn: "Tống cố vấn, các cậu tới rồi, ông Tuân..." vừa nói ông ta vừa khóc, nước mắt ròng ròng: "Ông Tuân... không thể chịu đựng thêm nữa."
Tôi đi vào phòng mới phát hiện Tuân cảnh quan đang quỳ dưới chân tường. Ông ta đã đập đầu tự sát. Máu và não dính bết trên tường, cú đập mạnh đến nỗi xương trán cũng vỡ nát.
Trương Cửu Lân nhìn khắp bốn phía, hỏi: "Lý Mặt Rỗ đâu?"
" Tôi ở đây!" một cánh tay thò ra từ bên kia chiếc giường, hóa ra là Lý Mặt Rỗ đang trốn. Anh ta cũng chảy m.á.u thất khiếu, có điều tình trạng nhẹ hơn. Lý Mặt Rỗ nhào tới ôm Trương Cửu Lân òa khóc: "Anh Trương, chuyến làm ăn lần này quá liều mạng, tôi không làm nữa đâu, tôi muốn về Vũ Hán, đừng ai cản tôi!"
Trương Cửu Lân nắm chặt bả vai anh ta, nghiêm nghị hỏi: "Cậu bình tĩnh xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Mặt Rỗ thuật lại, ban nãy ba người họ ngồi trong phòng đánh bài, đột nhiên một loạt âm thanh chói tai truyền tới. Lý Mặt Rỗ bảo hai người kia mau niệm Đạo Đức Kinh, còn mở cả âm dương dù ra để bảo vệ. Thế nhưng sức mạnh của ma âm quá kinh khủng, trong nháy mắt làm toàn bộ thủy tinh trong phòng vỡ vụn. Xương cốt toàn thân họ cũng có cảm giác như rạn nứt, m.á.u tuôn ra từ thất khiếu, khung cảnh trước mắt trở nên méo mó đến đáng sợ.
Tuân cảnh quan thể trạng yếu ớt, ngay lập tức mất kiểm soát, đập đầu vào tường tự sát. La cảnh quan thì trèo lên cửa sổ định nhảy ra ngoài, Lý Mặt Rỗ vội kéo ông ta vào, ghìm chặt xuống sàn. Từng giây phút trôi qua trong cực hình, chịu đựng đến khi khúc ma âm kết thúc, cả hai đồng thời ngất xỉu tại chỗ.
Tôi với Tiểu Đào hoang mang nhìn nhau, Trương Cửu Lân lẩm bẩm: "Nếu không giải quyết dứt điểm thứ này, chỉ e nó sẽ không đơn thuần là ma âm g.i.ế.c người nữa..." Anh ta ngừng lại, nhìn vòng quanh một lượt từng người, nhấn giọng: "Mà sẽ trực tiếp gây chấn động đến mức đoạt mạng người!"
Nói xong, Trương Cửu Lân tay nắm chặt chuôi đao, đi ra bên ngoài.
Chúng tôi đưa La cảnh quan lên xe cứu thương, Lý Mặt Rỗ nói mình không sao cả, chẳng cần đến bệnh viện đâu, nhưng tôi kiên quyết yêu cầu anh ta đi kiểm tra một chút, anh ta mới miễn cưỡng gật đầu.
Tôi ra ngoài kiểm tra một lượt, cuộc tấn công lần này còn ảnh hưởng đến một cặp tình nhân ở phòng bên cạnh, và một nhân viên khách sạn. Chính vì người phục vụ nhảy lầu, người dân báo cảnh sát, nên Tiểu Đào mới biết có chuyện xảy ra.
Trong cái rủi cũng có cái may, hôm nay không phải ngày nghỉ, khách sạn không đông người, cho nên không gây ra quá nhiều thiệt hại về người.
Hoàng Tiểu Đào siết chặt nắm đấm, nghiến răng hỏi: "Làm sao hung thủ biết được Tuân cảnh quan lại ở đây?"
Tôi cũng không rõ. Đúng lúc này, Trương Cửu Lân từ phía sau bước tới: "Hai vị, phiền cho tôi nói chuyện riêng một lát."
Chúng tôi đi tới chỗ vắng vẻ. Trương Cửu Lân nói: "Hai vị, còn khoảng hai tiếng nữa trời sẽ tối. Tôi dự định sẽ bắt đầu truy lùng âm khí từ đây, tìm ra Đoạn Tràng Huân."
Tôi nửa tin nửa ngờ hỏi: "Phương pháp này có thật sự hiệu nghiệm không?"
Trương Cửu Lân đáp: "Không dám đảm bảo 100%, nhưng tôi chắc chắn tới chín phần mười. Sau khi tìm ra Đoạn Tràng Huân, cảnh sát các người sẽ làm gì?"
Hoàng Tiểu Đào cắn chặt răng, kiên quyết nói: "Kẻ này quá nguy hiểm, chúng ta sẽ trực tiếp b.ắ.n hạ hắn!"
Trương Cửu Lân cau mày, trầm giọng nói: "Làm như vậy rất có thể sẽ đẩy oán khí của Đoạn Tràng Huân lên tới cực điểm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Hạ gục hắn xong, các người phải lập tức rời đi. Chuyện tiếp theo thì để người trong nghề như tôi xử lý."
Tôi và Tiểu Đào đồng thanh hỏi: "Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?"
Hắn đáp: "Đương nhiên là phải thu phục vật tà âm rồi."
Tôi vẫn bán tín bán nghi: "Tại sao nhất định phải chờ tới trời tối?"
Trương Cửu Lân giải thích: "Bởi vì buổi tối sẽ dễ truy lùng âm khí hơn."
Tôi tự tin đáp: "Không cần đâu, tôi có cách nhanh hơn để tìm ra hắn. Tiểu Đào, giúp tôi tìm một tấm bản đồ chi tiết thành phố Nam Giang, một cây bút dạ và một bát nhang."
Hoàng Tiểu Đào hiểu tôi đang định thi triển Bặc Hung Thuật, liền vênh váo nói với Trương Cửu Lân: "Để ngươi xem chút tài năng của đội trưởng Tống Dương nhà tôi!"
Hiện tại manh mối đã đầy đủ để thi triển Bặc Hung Thuật. Tiểu Đào rất nhanh đã chuẩn bị những thứ tôi cần. Chúng tôi tìm một căn phòng trống, trải tấm bản đồ xuống đất, vẽ một hình bát quái rồi đánh dấu từng địa điểm tập kích của hung thủ.
Tôi hít sâu một hơi, bảo Tiểu Đào thắp một nén nhang. Để tăng thêm độ chính xác, tôi lôi bình mộng tán trong túi ra, hít một hơi. Nhất thời, khung cảnh xung quanh liền trở nên mờ ảo.
Phương pháp lần này có phần khác biệt so với trước, có thể nói là sự kết hợp tinh tế giữa Bặc Hung Thuật và Diễn Hung Thuật. Tôi muốn bản thân hóa thân hoàn toàn vào hung thủ, từ đó tìm ra nơi ẩn náu của hắn.
Tôi lẩm bẩm những yếu tố gây án cùng với khẩu quyết chuyển hóa quái tượng trong miệng. Tấm bản đồ dưới chân dần hiện lên hình ảnh thực tế của thành phố Nam Giang, tôi như đang lơ lửng trên trời cao nhìn xuống. Tầm mắt tôi quét một vòng, sau đó tập trung vào một địa điểm – nơi hung thủ ra tay lần đầu.
Tôi hóa thân thành chính hung thủ, tay cầm Đoạn Tràng Huân, phục kích Ngưu cảnh quan đang trên đường về nhà. Trời tối đen, xung quanh không một bóng người.
Sau đó, tôi lại nhảy tới một địa điểm khác, nấp trong phòng vệ sinh, nhìn qua khe hở, rình Âu Dương cảnh quan đi vào. Việc tái hiện các cảnh tượng này giúp tôi nắm bắt thêm vô số chi tiết gây án.
Tiếp đến là cảnh g.i.ế.c cả nhà Thôi cảnh quan. Tôi đứng dưới cột đèn, hướng về phía nhà hàng đầy thực khách, tấu lên một khúc Tần Quyết bi thương, sau đó cười nhếch mép đầy bí hiểm rồi nhanh chóng rút lui.
Trong lúc khôi phục ký ức, tôi tiện tay đánh dấu lên bản đồ. Sau đó, tác dụng của mộng tán tiếp tục phát huy, đầu óc tôi lại mơ hồ, khung cảnh xung quanh cũng nhạt nhòa dần. Đột nhiên, Tiểu Đào lay mạnh cánh tay tôi: "Tống Dương, Tống Dương, hết giờ rồi, mau tỉnh lại!"
Tôi giật mình mở mắt, tỉnh dậy thấy toàn thân đầm đìa mồ hôi. Trương Cửu Lân thì nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Cúi đầu nhìn xuống tay mình, đầu bút chỉ thẳng vào một điểm, tôi hét lên: "Ở đây! Chắc chắn hung thủ đang ẩn náu ở chỗ này!"
Hoàng Tiểu Đào nhìn vào địa chỉ trên bản đồ, rồi đọc lớn: "Nghĩa trang Long Sơn?"