Tôi vội vã chạy tới xem xét thương thế của Trương Cửu Lân. Anh ta khẽ mở đôi mắt sắc lạnh, chậm rãi nói: "Không sao, m.á.u này không phải của ta."
Tôi liền hỏi: "Có bắt được hung thủ không?"
Trương Cửu Lân lắc đầu: "Đáng tiếc là ta đã để hắn chạy thoát. À phải, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Tổ tiên ngươi có phải là hình ngục quan thời Nam Tống, Tống Từ không?"
Tôi vô cùng ngạc nhiên, làm sao anh ta biết được? Trương Cửu Lân giải thích rằng trong lúc chiến đấu, bên trong Đoạn Tràng Huân đã xuất hiện hai oan hồn. Một là Long Bang Quốc, còn một là một người cổ đại với diện mạo dữ tợn. Oan hồn cổ nhân kia không ngừng thét tên Tống Từ, thậm chí còn định lao vào tấn công tôi. Trương Cửu Lân vì bảo vệ tôi, e ngại "ném chuột sợ vỡ bình", nên mới đành để hung thủ chạy thoát.
Nghe những lời này, tôi hoàn toàn sững sờ. Mọi thứ đã vượt xa khỏi tầm hiểu biết của tôi. Nhưng Trương Cửu Lân nói có lý lẽ thuyết phục, khiến tôi không thể không tin.
Trương Cửu Lân mô tả sơ qua về tướng mạo của oan hồn, bảo tôi thử nhớ lại xem. Tôi lắc đầu. Mặc dù cuốn sách "Thần Thiên Xử Án" tuy ghi chép chi tiết quá trình phá án của tổ tiên, nhưng phần miêu tả về hung thủ lại chỉ vỏn vẹn vài nét bút, hoàn toàn không có hình vẽ minh họa.
Lần này tuy bị thương nặng, nhưng may mắn là không có ai hy sinh. Tôi dự định rút lui trước. Trương Cửu Lân nói những cảnh sát còn đang hôn mê cứ giao cho anh ta. Tôi đỡ Tiểu Đào dậy. Cả hai chúng tôi đều không bị thương quá nặng. Theo như Trương Cửu Lân nói thì dương khí trên người tôi rất vượng, tôi định nhân cơ hội này đi điều tra thêm vài nơi.
Chúng tôi quay trở ra, kiểm tra phòng quản lý nghĩa trang. Bên trong vô cùng bừa bộn, dưới đất ngổn ngang vỏ mì gói và bánh quy. Tôi cẩn thận ngửi, ngửi thấy mùi xác thối nồng nặc. Lần theo mùi thối đi tới phía sau nhà, chúng tôi phát hiện dưới đất hình như có chôn một thi thể. Lớp đất chôn cạn đến mức tôi chỉ cần bới nhẹ là đã thấy thi thể. Gạt lớp đất dính trên chiếc áo, dòng chữ "Quản lý nghĩa trang Long Sơn" dần hiện rõ.
Như vậy, nơi đây chính là hang ổ tạm thời của hung thủ. Hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t nhân viên quản lý cũ và thế chỗ người đó. Khi chúng tôi đến, hắn bị một nhân viên quản lý khác phát hiện và cũng bị ra tay sát hại.
Hiển nhiên, hung thủ cũng đang phải chịu đựng nỗi thống khổ do vật tà âm hành hạ. Tôi tìm thấy trong ngăn kéo cả một đống thuốc giảm đau, thuốc ho. Trong thùng rác còn đầy giấy ăn dính máu, tất cả là do hắn nôn ra.
Hoàng Tiểu Đào khẽ lắc đầu, thở dài: "Hại người hại mình, hà cớ gì phải tự đày đọa bản thân đến vậy?"
Tôi đáp: "Người bị thù hận làm mờ mắt thì đâu còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác."
Tôi với tay mở cuốn sổ cũ kỹ trên bàn. Hóa ra đó là một tập hợp các mảnh báo, trong đó có bản tin Long Bang Quốc bị bắt 20 năm trước, và cả tin về những cảnh sát phá án lập công năm đó. Ảnh của những cảnh sát đều được gạch chéo bằng bút đỏ.
Kẻ này từ 20 năm trước đã nung nấu quyết tâm báo thù. Tôi ý thức được hắn và Long Bang Quốc phải có mối quan hệ vô cùng thân mật, liền lấy điện thoại ra gọi cho Vương Nguyên Thạch. Tôi hỏi: "Long Bang Quốc có thân nhân nào còn sống không?"
Vương Nguyên Thạch đáp: " Tôi cũng đang định gọi cho cậu đây. Trong sổ hộ khẩu của Long Bang Quốc chỉ có tên hắn và cha mẹ đã khuất. Chiều nay tôi có ghé nhà hắn hỏi thăm, hàng xóm mới tiết lộ thực ra hắn còn có một người em trai. Nhưng hai mươi năm nay cả hai chưa từng liên lạc, trong hồ sơ cá nhân của người em này cũng phủ nhận mọi mối liên hệ huyết thống với Long Bang Quốc."
Hoàng Tiểu Đào ghé sát tai lắng nghe. Tôi nói: "Lẽ nào từ 20 năm trước, hắn đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ?"
Hoàng Tiểu Đào khẳng định chắc nịch: "Không thể nào, khi đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ con. Theo tôi, có một nguyên nhân rất thực tế: Long Bang Quốc là một phạm nhân, và người nhà phạm nhân thường bị kỳ thị, vì vậy hắn mới chối bỏ người anh này."
Tôi nhìn những mảnh báo trên bàn, nói: "Dù miệng chối bỏ, nhưng trong thâm tâm, hắn chưa một giây phút nào quên mối thù năm đó."
Tôi hỏi Vương Nguyên Thạch danh tính người em. Ông ta nói: "Hắn vốn tên là Long Hưng Quốc, nhưng sau này đã tự đổi thành Long Bất Hối. Để tôi gửi ảnh của hắn cho cậu."
"Long Bất Hối?" tôi lẩm bẩm. Chỉ qua cái tên này, có thể thấy hắn đã sớm quyết tâm báo thù cho anh trai. Kể từ nay, dù có bước chân vào địa ngục, hắn cũng sẽ không oán trách, không hối hận!
Tôi nhắm mắt lại. Hình ảnh mơ hồ về hung thủ dần trở nên rõ nét. Hắn là một người giỏi che giấu nội tâm, cho nên bề ngoài sẽ rất tiết chế: môi mỏng, ánh mắt trầm tĩnh, quầng mắt lúc nào cũng trũng sâu, thâm đen, như một người đã trải qua nhiều đêm mất ngủ.
Đột nhiên có tiếng tin nhắn WeChat, tôi mở mắt. Bức ảnh Vương Nguyên Thạch gửi tới không khác lắm so với tưởng tượng của tôi. Nhưng tôi có cảm giác như mình đã gặp hắn ở đâu đó rồi. Nhìn kỹ một lúc, tôi chợt thốt lên: " Tôi đã gặp người này rồi! Chính là cậu ta, hôm qua ở gần cục cảnh sát!"
Hoàng Tiểu Đào nói: "Đây không phải lỗi của anh. Khi đó, ai mà chẳng nghĩ hung thủ chính là Long Bang Quốc!"
Chợt có điện thoại. Là Trịnh cục phó gọi tới. Giọng ông trầm hẳn: "Tống Dương, vừa rồi, La cảnh quan đã tự sát bằng ống tiêm trong bệnh viện."
Tôi quá bàng hoàng. Ngay cả khi đã như vậy, ông ấy vẫn không thoát khỏi kiếp nạn sao? Tôi hỏi: "Lý Mặt Rỗ, người đi cùng ông ấy, đâu rồi?"
Trịnh cục phó nói: "Lý Mặt Rỗ bình an vô sự. La cảnh quan không phải bị ma âm dẫn dụ, mà vì lo sợ ảnh hưởng đến người dân vô tội, nên đã tự kết liễu đời mình. Trước khi hy sinh, ông ấy còn gửi cho tôi một tin nhắn rất dài, nhắn nhủ rằng những người ở lại như chúng ta phải kiên cường đứng lên bảo vệ nhân dân Nam Giang đến cùng, để không làm ô nhục huy hiệu cảnh sát trên mũ. La cảnh quan quả là một cảnh sát chân chính!"
Tôi nói: "Ở đây chúng tôi đã điều tra ra hung thủ là Long Bất Hối, em trai của Long Bang Quốc. Hiện giờ mục tiêu của hắn chỉ còn mình ông, thời gian của hắn cũng không còn nhiều do tác dụng phụ của vật tà âm, chắc chắn hắn sẽ sớm tìm đến ông."
Đột nhiên, một giọng nói vang lên ngay phía sau tôi: "Anh nhầm rồi, mục tiêu tiếp theo chính là anh!"
Tôi quay đầu lại, hóa ra là Trương Cửu Lân. Anh ta tiếp lời: "Dương khí trên người anh đã kích hoạt âm hồn ám trong Đoạn Tràng Huân, nó hiểu lầm anh là Tống Từ, mục tiêu tiếp theo khả năng cao tới tám, chín phần mười sẽ là anh!"
Trịnh cục phó hỏi có chuyện gì xảy ra, tôi liền bật loa ngoài và trình bày rõ ràng sự tình. Trịnh cục phó tỏ ra rất ngạc nhiên, nhưng sau ngần ấy chuyện đã xảy ra, ông đành phải tin. Im lặng một lát rồi ông nói: "Chúng ta không thể đánh cược bằng xác suất phần trăm được. Biện pháp trước mắt là để tôi với Tống Dương ở chung một chỗ, cho dù kết cục xấu nhất cũng chỉ là hai người chết, không liên lụy tới người dân vô tội."
Trương Cửu Lân gật đầu: "Cũng được. Tôi sẽ về chuẩn bị một chút, toàn lực đối phó Đoạn Tràng Huân, nhưng lần này cần Tống Dương cộng tác."
Tôi nói: "Ở đây há miệng chờ sung có lẽ cũng tốt."
Trương Cửu Lân nhếch mép: "Anh bị ngốc à? Ở đây là nghĩa trang, buổi tối âm khí rất mạnh. Phải tới một nơi có lợi cho chúng ta chứ."
Tôi cau mày đáp: " Tôi chẳng hiểu gì về dương khí với âm khí mà anh nói cả. Nhưng có một vấn đề tôi thắc mắc là tại sao hung thủ luôn có thể biết vị trí chính xác của chúng ta để ám hại, có thể giải thích bằng loại khí nào không?"
Trương Cửu Lân giải thích: "Vạn vật trong trời đất đều có khí, thế giới trong mắt oan hồn và người sống là khác nhau. Nếu anh không tin, bây giờ tôi sẽ cho anh mở rộng tầm mắt một chút."
Anh ta móc ra một cái lọ nhỏ, bên trong chứa chất lỏng màu đỏ sẫm, chấm ngón tay vào sau đó bôi lên mí mắt của tôi và Tiểu Đào. Mở mắt ra, hai chúng tôi đột nhiên trông thấy khắp nơi trong nghĩa trang đều là ' người '. Trong số đó, không ít ' người ' tứ chi tàn tạ, có kẻ mất cằm, có kẻ nát bụng. Tiểu Đào hốt hoảng hét toáng lên, túm chặt cánh tay tôi, lắp bắp: "Tống Dương, những thứ kia... những thứ kia là sao?"
Tôi thì không phản ứng mạnh như vậy, chỉ hít sâu một hơi khí lạnh. Trương Cửu Lân kinh ngạc nhìn cái lọ trong tay mình, lẩm bẩm: "Quái lạ, m.á.u quạ không có tác dụng với anh sao?"
Tôi đáp: " Tôi nhìn thấy một đám cô hồn dã quỷ thôi, có gì đáng kể đâu."
Trương Cửu Lân có vẻ bất ngờ, cười nói: "Anh đúng là người can đảm hơn người, quả không hổ danh là hậu nhân của Tống Đề Hình!"