Tôi lau lớp m.á.u quạ trên mi mắt, lập tức những hình ảnh dị thường biến mất, quay qua nói với Trương Cửu Lân: "Anh vừa nãy nói cần tôi cộng tác, cộng tác bằng cách nào?"
Trương Cửu Lân cười bí ẩn: "Thứ cho tôi tạm thời giữ bí mật, nhưng tôi đảm bảo anh sẽ không gặp nguy hiểm. Giờ đi tìm nơi nào để dẫn dụ Đoạn Tràng Huân đây?"
Tôi đáp: "Dựa theo thuyết âm dương của anh, thì tìm nơi nào dương khí cao nhất trong thành phố đúng không?"
Anh ta lại cười: "Nhầm rồi. Nếu như vậy Đoạn Tràng Huân sẽ không dám tới. Tôi muốn tìm một nơi âm khí không quá nặng mà dương khí cũng không quá cao, hơn nữa không ảnh hưởng tới người dân mà phải có chỗ mai phục."
Hoàng Tiểu Đào lên tiếng: "Trụ sở huấn luyện võ cảnh! Ở đó buổi tối không có ai, xung quanh có thể bố trí tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa mai phục."
Tôi gật đầu: "Được, vậy tới đó đi."
Chúng tôi gọi điện báo cho Trịnh cục phó, đồng thời bảo cảnh sát canh giữ thả ông ra, hẹn gặp nhau ở trụ sở huấn luyện võ cảnh. Trương Cửu Lân nói cần thêm mấy cảnh sát có khí chất mạnh mẽ, Vương Nguyên Thạch đương nhiên là một trong số những người đáp ứng yêu cầu.
Đám cảnh sát hôn mê đã được Trương Cửu Lân đánh thức, một số bị thương nặng thì tới bệnh viện, số còn lại đi theo chúng tôi.
Lên xe, Tiểu Đào hỏi: "Phải rồi Trương ca, anh có thể giao tiếp được với ma quỷ à?"
Trương Cửu Lân đáp: "Nói chung là đúng."
Hoàng Tiểu Đào nhìn tôi: "Nếu như dạy chiêu này cho Tống Dương, sau này chẳng phải phá án sẽ càng thuận lợi hơn sao?"
Tôi xua tay: "Không, t.h.i t.h.ể không biết nói dối, nhưng quỷ hồn thì có. Ít nhất chúng sẽ nói mấy lời có lợi cho mình, như thế sẽ đánh lạc hướng điều tra. Tôi dùng tài năng tổ tiên truyền lại là đủ rồi, không cần vẽ rắn thêm chân."
Trương Cửu Lân có vẻ nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, trên đường còn hỏi tôi mấy chuyện liên quan tới tổ tiên họ Tống.
Lúc đi ngang qua sở cảnh sát thành phố, Tiểu Đào xuống tiệm tạp hóa kế bên mua một chút đồ ăn, nước uống. Hôm nay chúng tôi đã làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm, tôi vốn không mấy khi tập thể dục nên thể lực cũng hao mòn đáng kể. Ấy vậy mà Trương Cửu Lân cứ như không, anh ta nói đã sớm quen với cuộc sống như thế này.
Ban đầu tôi vốn tính sẽ lấy vật tà âm đi, nhưng Trương Cửu Lân đã tận tâm tận lực trợ giúp. Nếu còn phản lại anh ta một vố thì thật không có đạo nghĩa, vì vậy tôi thấp giọng nói với anh ta: "Có chuyện này tôi cần nói rõ với anh, Đoạn Tràng Huân quả thực quá nguy hiểm. Tôi coi nó là thứ nhất định phải tiêu hủy. Để bồi thường, tôi sẽ đưa anh 10 triệu tiền thù lao, sở cảnh sát cũng đã đồng ý rồi."
Trương Cửu Lân nhướn mày: "Tiền không có ý nghĩa lớn đối với tôi. Vật tà âm tôi bắt buộc phải thu, nếu không sẽ không ăn nói được với người đã nhờ vả."
Tôi nói: "Rồi sau đó anh lại bán nó đi, chẳng phải sẽ tiếp tục tạo ra bi kịch sao? Lần này chúng ta hợp sức đã tốn bao công sức, lần tới ai sẽ đứng ra ngăn chặn nó?"
Trương Cửu Lân cười nhẹ: "Tấm lòng của anh thật vĩ đại, tôi nói câu này không hề có ý châm chọc. Nhưng anh vẫn chưa hiểu hết về nghề này của tôi."
Anh ta giải thích rõ ràng, "thương nhân âm phủ" không trực tiếp bán những vật phẩm tà ác nguy hiểm đi, mà họ sẽ hóa giải vong linh trên đó trước, chỉ giữ lại chút công dụng nhỏ của chúng, đảm bảo không còn khả năng làm hại người khác. Sau đó mới mang đi bán.
Trương Cửu Lân còn đưa ra một số ví dụ, rằng nhiều tập đoàn lớn trong nước, hay các ngôi sao hàng đầu đều từng mua vật phẩm của anh ta. Dù có tác dụng phụ, nhưng vẫn giúp cho sự nghiệp của họ thành công rực rỡ.
Vật tà âm giống như một công cụ chuyển hóa phúc báo. Nói cách khác, nó giúp họ đánh đổi phúc báo, dùng tuổi thọ để đổi lấy tài vận mà không làm thay đổi tổng lượng phúc báo. Đây chỉ là một sự lựa chọn cá nhân, có người muốn phát tài, thì chấp nhận cái c.h.ế.t sớm vài năm cũng cam tâm.
Nghe xong, tôi vẫn bán tín bán nghi: "Đoạn Tràng Huân chuyên dùng để g.i.ế.c người như vậy, lại có thể giúp người ư?"
Trương Cửu Lân mỉm cười thần bí, nói: "Nói theo cách của người trong nghề, nó còn có thể cứu người. Tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo, sau khi được tôi xử lý, nó sẽ không còn khả năng làm hại bất kỳ ai nữa."
Dù có vẻ bị anh ta thuyết phục, nhưng tôi vẫn chưa yên tâm hoàn toàn, nghiêm túc nói: "Nếu sau này tôi nghe được ở đâu đó xảy ra vụ án tự sát kỳ lạ, mà có liên quan tới Đoạn Tràng Huân, thì tôi sẽ cho anh và Lý Mặt Rỗ ngồi tù. Trong tay tôi nắm giữ quân át chủ bài đủ sức khiến hai người phải ngồi bóc lịch."
Trương Cửu Lân khẽ cau mày: "Thằng nhóc này đúng là không đơn giản. Nhưng qua quãng thời gian ngắn ngủi quen biết này, tôi tin vào nhân phẩm của cậu, đồng ý!"
Quân át chủ bài của tôi chính là sự mất tích bí ẩn của vợ cũ Lý Mặt Rỗ – Như Tuyết, tôi đã điều tra được qua cục cảnh sát Vũ Hán. Kỳ quái là bố mẹ vợ cũ của anh ta lại không hề báo án, mà chỉ mang theo con gái của Lý Mặt Rỗ rời đi. Trực giác mách bảo tôi, trong chuyện này có một khúc mắc lớn ẩn sâu.
Anh ta và Lý Mặt Rỗ là những người lăn lộn trong giang hồ, việc dính líu đến án mạng là chuyện cơm bữa. Thậm chí tôi còn dám khẳng định Trương Cửu Lân đã từng g.i.ế.c người, bởi những kẻ từng ra tay sát hại người khác thường mang theo một khí tức rất khác biệt so với người thường.
Chúng tôi tới trung tâm huấn luyện võ cảnh, cả trung tâm tọa lạc trên một ngọn đồi tách biệt ở vùng ngoại ô, bao gồm một khoảng sân rộng lớn cùng vài dãy nhà. Hàng năm có hàng trăm tân cảnh sát được đưa đến đây, trải qua những khóa huấn luyện khắc nghiệt như địa ngục. Nghe nói thỉnh thoảng sẽ có tình huống đặc biệt, nửa đêm bất ngờ tập kích, bắt giữ toàn bộ học viên và tra khảo để kiểm tra lòng trung thành.
Tôi nghĩ đây chỉ là lời đồn thổi, không có thật. Nhưng huấn luyện võ cảnh quả thực vô cùng tàn khốc, với tỷ lệ vượt qua chỉ vỏn vẹn 60%. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cảm thấy kính nể vị cựu huấn luyện viên trưởng Vương Nguyên Thạch.
Lúc chúng tôi tới, Vương Nguyên Thạch và Trịnh cục phó đã chờ sẵn. Vương Nguyên Thạch quen thuộc nơi đây còn hơn cả nhà mình, tự tay đi đóng cầu d.a.o điện, sắp xếp cho chúng tôi vài căn phòng để nghỉ ngơi dưỡng sức. Tôi đổ vật xuống giường, cơn buồn ngủ tức thì ập đến, vội vã vỗ vỗ vào má để giữ mình tỉnh táo.
Những cảnh sát khác lại đốt thuốc để vực dậy tinh thần, cả căn phòng nhanh chóng chìm trong làn khói thuốc nồng nặc đến khó thở. Hoàng Tiểu Đào kéo tay tôi, nói: "Đám này nghiện như nghiện ma túy, chúng ta ra ngoài một lát đi."
Chúng tôi ra ngoài. Tối nay trăng sáng vành vạnh, sao thưa thớt, gió mát nhè nhẹ. Trên áo Tiểu Đào có một vệt m.á.u lớn đã khô, là m.á.u của tôi văng vào. Tôi áy náy lên tiếng: "Chiếc áo của em bị bẩn rồi, ngày mai tôi sẽ mua cho em một cái mới khác."
Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Chiếc áo này của tôi rất đắt tiền đó, chỉ mua một cái mới thì chưa đủ đâu. Tôi còn muốn anh dẫn đi xem phim, dạo phố, ăn vặt..."
Tôi thuận miệng trêu lại: "Hay là thuê một phòng khách sạn nhỉ?"
"Thuê cái đầu anh đấy!" Tiểu Đào đánh yêu vào vai tôi một cái: "Đầu óc anh chàng này ngày càng đen tối!"
Tôi vội chối: "Không, không, trái tim tôi vẫn còn trong sáng lắm."
Vừa nói tôi vừa ngồi xuống chiếc bục huấn luyện cảnh sát, Tiểu Đào cũng ngồi cạnh tôi. Cả hai ngẩng đầu lặng lẽ ngắm trăng, vài câu bông đùa chợt thoát ra:
"Trăng hôm nay tròn vành vạnh!"
" Đúng thế, sao lại tròn đến thế này chứ?"
Tôi cảm giác gò má cô ấy từ từ nóng lên. Chính tôi cũng thấy hơi căng thẳng, sau nụ hôn bất ngờ trên sofa, không ai nhắc lại chuyện đó, hơn nữa cũng chưa có dịp ở riêng với nhau.
Mặc dù Tiểu Đào tính cách vô tư thoải mái, nhưng dù sao cũng là một cô gái chưa từng trải trong chuyện yêu đương, nên chắc chắn sẽ rất xấu hổ với nụ hôn đầu. Mà đó, cũng chính là nụ hôn đầu của tôi.
Sau một hồi im lặng, tôi bắt đầu táo bạo hơn, tay vòng qua vai, định ôm lấy cô ấy.
Tiểu Đào đột nhiên xoay người: "Tống Dương, có lúc nào anh cảm thấy mỏi mệt không?"
"Không hề, chỉ cần nhìn thấy em, mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến hết."
Cô ấy thẹn thùng cười nói: "Sao miệng lưỡi anh ngọt ngào như kẹo thế không biết."
Giọng tôi bỗng trở nên ngập ngừng, có chút mất kiểm soát: "Em có muốn nếm thử không?"
Vừa dứt lời, Tiểu Đào liền sát lại gần hơn. Tôi có thể cảm giác được hơi thở của em phả nhẹ vào mặt tôi. Ngay đúng khoảnh khắc hai đôi môi gần như chạm vào nhau, một tiếng nhạc ai oán đột ngột vang lên từ phía sân...