Tôi và Trương Cửu Lân cùng đi tới. Hắn cắn đầu ngón tay, nhỏ mấy giọt m.á.u lên Đoạn Tràng Huân, còn tôi thì kiểm tra mạch đập của cậu ta. Tên thiếu niên chưa chết, chỉ là tạm thời ngất đi. Vương Nguyên Thạch vừa rồi đã nổ s.ú.n.g b.ắ.n trúng vai hắn.
Đây chính là Long Bất Hối mà chúng tôi đang truy tìm! Tôi liền bảo Tiểu Đào: "Mau gọi xe cứu thương!"
Lời vừa dứt, Trương Cửu Lân chợt nắm lấy tay áo tôi: "Vừa rồi ai cho ngươi mù quáng chỉ huy?"
Tôi đáp: "Sợ ngươi xảy ra bất trắc..."
Trương Cửu Lân thở dài một tiếng, nới lỏng cánh tay, nói: "Đa tạ hảo ý của ngươi!"
Cuối cùng Đoạn Tràng Huân cũng được giải quyết. Tôi trình bày với Trịnh cục phó, năn nỉ hết lời ông ấy mới chịu đồng ý để Trương Cửu Lân mang chiếc huân này đi.
Cả người tôi rã rời, mệt mỏi đến tận xương tủy. Định cởi bỏ bộ cảnh phục thì Tiểu Đào giữ tay tôi lại, giơ điện thoại lên nói: "Cười cái đi!"
Hai chúng tôi chụp một kiểu ảnh. Hoàng Tiểu Đào nói bức ảnh này sẽ cất đi trân trọng. Sau đó mở ra xem mới phát hiện, gương mặt tôi trên bức ảnh trông mờ nhạt, dường như bị lu mờ bởi một bóng hình nam nhân trung niên phía sau, những đường nét trên gương mặt ấy lại giống tôi đến lạ.
Phải đến mãi về sau này tôi mới biết, đó chính là tổ tiên của mình, Đề hình quan Tống Từ.
Long Bất Hối được đưa tới bệnh viện cấp cứu, Trương Cửu Lân thì khăn gói trở về. Tôi và Tiểu Đào tiễn hắn một đoạn. Lúc lên tàu, hắn còn thản nhiên mời tôi có dịp rảnh rỗi thì ghé Vũ Hán chơi một chuyến.
Tôi rất muốn hẹn hò một chuyến đi đâu đó với Tiểu Đào, nhưng đáng tiếc thực tế không cho phép. Có một núi công việc cần giải quyết, như dự lễ truy điệu của những cảnh sát hy sinh, rồi là báo cáo kết án.
Trong báo cáo không nhắc tới Trương Cửu Lân, bởi những chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường, tôi phải cố gắng hết sức để khoa học hóa vấn đề.
Ba ngày sau, Tiểu Đào nói với tôi Long Bất Hối đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, việc lấy khẩu cung chỉ có thể tiến hành trong bệnh viện.
Hai chúng tôi lái xe tới bệnh viện, chỉ thấy Long Bất Hối nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Hoàng Tiểu Đào ra hiệu cho mấy cảnh sát canh gác, bọn họ liền đi ra ngoài đóng cửa. Tôi và Tiểu Đào kéo ghế lại, ngồi bên giường Long Bất Hối.
Tôi nói: "Nói đi, từ đâu ngươi có được Đoạn Tràng Huân, vì sao lại muốn g.i.ế.c cảnh sát?"
Long Bất Hối im lặng mấy giây mới mở miệng: "Ta sẽ có kết cục như anh trai mình sao?"
Tôi đáp: "Không biết, ngươi g.i.ế.c nhiều người như vậy, có lẽ là tử hình."
Long Bất Hối cười lạnh một tiếng: "Ai chứng minh được ta g.i.ế.c người? Ta chẳng qua chỉ là thổi mấy khúc nhạc, sau đó có người tự sát, ai chứng minh là họ liên quan tới ta?"
Tôi thầm nghĩ, đúng là tự cho mình thông minh, thực ra mấy ngày nay ngành tư pháp và cơ quan công an đã mất ăn mất ngủ nghiên cứu để xác định tội danh khởi tố hắn. Cuối cùng đi đến thống nhất, sẽ khởi tố hắn tội danh mưu sát. Đoạn Tràng Huân chỉ là một công cụ, không khác gì d.a.o hay súng, Long Bất Hối là kẻ chủ mưu, hắn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Tôi nói: "Sự linh động của luật pháp lớn hơn ngươi tưởng đấy. Nếu ngươi muốn lách luật, cứ cho là ngươi nghĩ thổi nhạc cụ không tính là g.i.ế.c người, ta sẽ mang Đoạn Tràng Huân tới thổi trước mặt ngươi."
Long Bất Hối liền kích động, điều này cho thấy hắn vẫn sợ chết. Long Bất Hối giãy giụa kịch liệt, suýt nữa thì giật tung cả giá truyền nước. Tôi và Tiểu Đào rất vất vả mới giữ hắn lại được. Hắn nói: "Ngươi là cảnh sát, sao có thể làm chuyện như vậy?"
Tôi nói: "Xin lỗi, ta không phải cảnh sát, chỉ là một tên cố vấn quèn."
Mặt hắn tức thì dịu lại đáng kể: "Vậy ngươi hỏi lại đi."
Tôi nói: "Ta chỉ muốn hiểu ngươi hơn, một thiếu niên có tương lai xán lạn, đầy hứa hẹn, sao lại trở thành một kẻ cuồng sát nhân?"
Long Bất Hối cười lạnh: "Tương lai xán lạn? Từ lúc các ngươi hãm hại anh trai tôi, thì cuộc đời của ta đã bị hủy hoại."
Cuối cùng, hắn cũng chịu dỡ bỏ rào cản trong tâm trí, bắt đầu kể về những gì mình đã phải trải qua. Năm 8 tuổi, người anh trai mà hắn nương tựa bấy lâu bị bắt vào tù, từ đó về sau hắn mang tiếng xấu là người nhà tội phạm, đi đến đâu cũng bị người đời khinh miệt, xa lánh. Tất cả mọi người, bất kể là bạn học hay giáo viên cũng đều vô tình hay cố ý vạch rõ ranh giới với hắn.
Chỉ là bị kỳ thị không thôi cũng không đáng kể, nhưng mọi con đường trong đời hắn đều bị cản trở, việc học hành, tìm việc làm so với người khác khó khăn gấp vạn lần.
Rõ ràng hắn dùng tài năng thi đỗ vào trường điểm, nhưng ban giám hiệu xét hồ sơ thấy hắn có anh trai từng đi tù, liền từ chối. Hắn chỉ có thể đi học ở ngôi trường hạng chót, sau này đi tìm việc, chẳng nơi nào nhận, cũng chỉ có thể làm những công việc bèo bọt nhất.
Từ nhỏ hắn đã thua thiệt người khác một bậc, lại chẳng thể nào xóa bỏ vết nhơ trên người, nhưng hắn lại rất yêu thương anh trai, vô cùng ngưỡng mộ anh mình cho nên không hề oán hận.
Hắn cho rằng tất cả đều do đám cảnh sát kia hãm hại anh trai mình, vì ghen tị với tài năng của anh nên mới thông đồng đẩy anh ấy vào tù, và gián tiếp hủy hoại cuộc đời hắn.
Từ đó trở đi, hắn liền ấp ủ ý định trả thù, luôn chú ý đến đời sống của những cảnh sát này, thấy bọn họ lập công, thăng chức thì vô cùng oán hận. Nhưng một thường dân thấp cổ bé họng như hắn, làm sao mới trả thù được đám cảnh sát này đây?
Cho tới sau này, bỗng có một kẻ bí ẩn đến tìm hắn, giao cho hắn một vật phẩm đặc biệt. Kẻ bí ẩn nói với hắn, anh trai hắn đã c.h.ế.t trong tù, nhóm cảnh sát kia sợ anh trai hắn ra ngoài sẽ nói ra sự thật nên đã lập mưu hãm hại, lời nói này khiến hắn càng thêm căm phẫn.
Kẻ bí ẩn nói rằng cái Huân này có thể giúp hắn báo thù, chỉ cần thổi lên một giai điệu ma mị, sẽ khiến những cảnh sát kia phải nhận lấy quả báo xứng đáng.
Những kẻ yếu thế thường dễ tin vào những điều hão huyền, cho nên hắn chấp nhận sự thật này, bắt đầu báo thù từ khi bản án của anh trai hắn đã kết thúc. Với việc g.i.ế.c càng nhiều người, ngọn lửa hận thù trong lòng càng thiêu đốt dữ dội, Đoạn Tràng Huân phản phệ khiến cơ thể hắn ngày càng suy kiệt, phải dùng thuốc để miễn cưỡng chống đỡ.
Long Bất Hối càng sử dụng Đoạn Tràng Huân thì càng cảm nhận rõ hơn giọng nói của anh trai mình vang vọng trong đó, cảm giác này khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Chỉ tiếc là hắn đã thất bại trong gang tấc dưới tay chúng tôi.
Chờ hắn nói hết, Tiểu Đào thở dài: "Thực ra chẳng có âm mưu nào cả, năm đó anh trai anh nhất thời bốc đồng mà ra tay sát hại, chẳng có ai hãm hại, cũng chẳng có ai muốn đẩy anh ấy vào chỗ chết."
Long Bất Hối kích động: "Anh nói láo! Rõ ràng mấy người cảnh sát các người hại c.h.ế.t anh ấy, anh trai tôi ưu tú đến thế, b.ắ.n c.h.ế.t kẻ xấu thì có gì sai chứ?"
Hoàng Tiểu Đào còn muốn nói thêm, tôi ngăn Tiểu Đào lại, lắc đầu khẽ nói: "Thôi đi!"
Sau khi ra ngoài, Tiểu Đào nói: "Động cơ g.i.ế.c người của hắn hoàn toàn là bị người khác kích động."
Tôi đáp: " Nhưng hắn nguyện ý tin tưởng. Có lửa thì mới có khói, từ nhỏ Long Bất Hối gánh chịu đủ mọi sự kỳ thị, tâm hồn khó lòng không trở nên méo mó, vặn vẹo. Nói cho cùng, hắn chỉ là hệ quả của một chuỗi những hận thù chồng chất."
Năm đó tên cầm đầu tổ chức buôn người trả thù, g.i.ế.c c.h.ế.t cô gái mà Long Bang Quốc yêu, Long Bang Quốc bị thù hận che mờ lý trí, b.ắ.n c.h.ế.t hắn. Long Bang Quốc vào tù lại khiến Long Bất Hối cả đời lận đận, sau đó thì những cảnh sát này thiệt mạng. Nếu thân nhân của những cảnh sát này nuôi lòng thù hận, có lẽ sẽ xảy ra những bi kịch mới...
Tất cả những thứ này giống như hiệu ứng domino, chúng ta không thể biết gốc rễ của bi kịch, chỉ tới khi nó biến thành một cơn bão dữ dội thì đã quá muộn, có lẽ đã có lúc nào đó, chính bản thân tôi cũng đã tự tay gieo xuống một hạt giống thù hận mới.
Chỉ là khi thân mình đã ở giữa tâm bão ấy, chẳng ai đủ tỉnh táo để nhận ra. Số phận trêu ngươi lòng người, mà lựa chọn con đường chống lại tội phạm này không khác nào đứng trên đỉnh của một ngọn núi thù hận, chẳng biết lúc nào sẽ tan xương nát thịt, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.
Nhưng điều duy nhất có thể nâng đỡ giữa muôn vàn hiểm nguy này chỉ có một câu nói: Rửa oan cấm bạo, bất oán bất hối!
Một tháng sau, Tòa án tối cao Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tiến hành xét xử vụ án.
Nghi phạm Long Bất Hối cố ý g.i.ế.c người, g.i.ế.c cảnh sát, đe dọa nghiêm trọng an ninh xã hội, chứng cứ rõ ràng, vững chắc, theo luật đã bị tuyên án tử hình!
Bác bỏ kháng cáo, thi hành án ngay lập tức.