Vụ án Đoạn Tràng Huân kết thúc, tôi giữ lời hứa đến nhà Băng Tâm chơi.
Chú Tôn Hổ đã từ tỉnh trở về, lần này trông ông ấy rất mệt mỏi, chuyến đi để nghiên cứu đối sách nhằm chống lại tổ chức thần bí kia. Tôi cả ngày ngồi chơi game với Băng Tâm, cũng chẳng nói với ông ấy câu nào.
Cơm nước xong, Chú Tôn Hổ gọi tôi lên sân thượng, với vẻ mặt nghiêm túc khác thường, nói: "Này cháu rể tương lai của chú!"
Tôi nghĩ là ông ấy muốn nói với tôi chuyện gì quan trọng, định mở miệng thì ông ấy nói tiếp: "Dạo này thấy quan hệ giữa cháu với con gái của chú rất tốt. Thực ra mà nói, giao con bé cho cháu, chú rất yên tâm. Tuy nhiên có đôi lời trưởng bối như chú phải dặn dò cháu. Chú không phải loại gia trưởng bảo thủ phong kiến, biết rằng con gái lớn rồi sẽ không ở bên cha mẹ nữa, nhưng là con trai, cháu nhất định phải có ý thức tự bảo vệ mình, chỉ cần phá thai một lần thôi, cơ thể sẽ chịu ảnh hưởng suốt đời."
Tôi suýt chút nữa thì hộc máu, nghiêm túc nửa ngày hóa ra là ông ấy lại nói về chuyện này, tôi giải thích rõ ràng: "Chú Tôn, tôi với Băng Tâm chỉ là bạn bè rất thân thôi, chưa có phát triển đến mức đó, hơn nữa..."
Nghĩ lại, mối quan hệ của tôi với Tiểu Đào thuộc về riêng tư cá nhân, không cần thiết phải nói ra. Tôn Lão Hổ đầy kinh ngạc hỏi: " Tôi hiểu lầm ư? Có điều tôi thấy hai đứa tự nhiên như vậy, nếu sau này chung sống thì trong lòng cũng rất yên tâm. Thân làm cha, tôi chỉ sợ con gái mình bị thằng nhóc nào đó lừa gạt rồi bỏ rơi. Chuyện mấy tên sở khanh lừa gạt tình cảm rồi rũ bỏ con gái nhà người ta nhan nhản trên TV mỗi ngày, tôi nghĩ nếu chuyện này mà xảy ra trong nhà tôi, tôi sẽ phát điên lên mất."
Tôi xấu hổ, vội lảng qua chuyện khác, hỏi sang chuyện quan trọng hơn. Nhưng vừa nhắc tới, Tôn Lão Hổ lại cười ha hả, cố tình lảng tránh câu trả lời, dù sao thì, chuyện này có lẽ liên quan tới bí mật quốc gia, tôi cũng không gặng hỏi thêm.
Quãng thời gian này, Vương Đại Lý là người có nhiều biến chuyển nhất, cậu ta đã lấy được bằng lái, bắt đầu lái chiếc Mercedes cảnh sát cấp, dù quyền sở hữu thuộc về tôi nhưng cậu ta lại là người có quyền sử dụng.
Ngày đầu ra ngoài thử xe, cậu ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, tôi liền trêu chọc: "Thế là bất tri bất giác, cậu đã trở thành kiểu người mà cậu ghét nhất rồi. Giờ mà gọi cậu là phú nhị đại, đảm bảo ai cũng tin sái cổ."
Vương Đại Lý la lên: "Sao lại lấy danh 'phú nhị đại' ra để hạ nhục tớ à? Hai chúng ta phải tự tay gầy dựng cơ nghiệp để thành đại gia đời đầu!"
Tôi đáp: "À phải rồi, việc gây dựng sự nghiệp của cậu tới đâu rồi?"
Vương Đại Lý xua tay: "Cứ để sau đã. Tớ vừa mới học lái xe, vẫn còn lóng ngóng lắm, cậu đừng nói chuyện kẻo tớ phân tâm."
Hai chúng tôi dạo quanh mấy con phố gần trường một vòng, tới trưa, Đại Lý mời tôi đến một quán ăn và gọi một bàn đầy món ngon. Vô cớ mà đối đãi ân cần thì không phải lừa đảo cũng là đạo tặc, tôi nói thẳng: "Cậu nhóc này, có phải định nhờ vả tôi chuyện gì phải không?"
Vương Đại Lý ngượng ngùng khoanh tay nói: " Đúng là chuyện gì cũng không qua mắt được cậu. Việc này... Dương... nói thế nào được nhỉ..."
Tôi ngắt lời cậu ta: "Đừng có vòng vo nữa, nói thẳng đi!"
Vương Đại Lý ngượng ngùng nói: "Bây giờ tớ cần một khoản vốn để start-up, cậu có thể cho tớ mượn được không?"
Vòng vo tam quốc mãi, hóa ra là chuyện này, tôi hỏi: "Bao nhiêu?"
Vương Đại Lý đáp: "Càng nhiều càng tốt."
Trong tài khoản của tôi có hơn một triệu, đối với phú nhị đại có khi còn chẳng thèm coi là tiền, nhưng đối với tôi nó là toàn bộ vốn liếng. Có điều chẳng nghĩ ngợi gì, tôi nói: "Một triệu có đủ không?"
Vương Đại Lý hớn hở reo lên: "Đủ, đủ, dư dả!"
Không chút do dự, tôi liền rút điện thoại ra chuyển khoản. Vương Đại Lý thề non hẹn biển rằng nhất định sẽ trả cho tôi. Tôi cũng biết khởi nghiệp vất vả, cũng không muốn tạo áp lực cho cậu ta, liền đáp: "Không cần trả, cứ coi như tôi góp một phần cổ phần. Bất kể sự nghiệp của cậu thành công hay thất bại, tôi đều nắm giữ một triệu cổ phần. Cậu thấy sao?"
Vương Đại Lý ra sức gật đầu: "Được, nhất định tớ sẽ không làm cậu thất vọng."
Tôi nhắc nhở thêm: "Có điều phải nói trước, đừng có được voi đòi tiên nhé. Khoản tiền một triệu này không quá nhiều mà cũng chẳng ít ỏi gì, cậu mà bảo tôi đưa thêm một triệu nữa là không có đâu đấy."
Vương Đại Lý vỗ ngực: "Không thành vấn đề. Tớ đảm bảo sẽ chi tiêu từng đồng vào việc đáng giá!"
Kết quả, vừa dứt lời, cậu ta quay đầu kêu nhân viên đưa tới hai phần đồ ăn đắt nhất, tôi muốn hộc m.á.u tại chỗ.
Vương Đại Lý tiếp tục thao thao bất tuyệt nói về công cuộc gầy dựng sự nghiệp của cậu ta. Cụ thể là buôn bán cái gì thì cậu ta không nói với tôi, tôi cũng chẳng quan tâm lắm, dù kết quả xấu nhất là thất bại thì tôi vẫn có thể đàng hoàng xin việc làm.
Chớp mắt đã đến tháng 5, sinh viên trong trường đã diện những chiếc áo thun mát mẻ, chỉ còn một tháng cuối cùng là chúng tôi tốt nghiệp.
Lâu lắm rồi cả phòng mới có dịp ngồi cùng nhau, ra chợ mua khoai tây, rau xanh, thịt hầm về uống bia, tự do mơ mộng về tương lai. Khi đã ngà ngà say, họ bắt đầu ôm nhau khóc lóc thảm thiết, tiếc nuối cho một thời thanh xuân sắp đi qua.
Lớp chúng tôi thì ba ngày liên hoan một bữa nhỏ, năm ngày liên hoan bữa lớn, kết quả vui quá hóa buồn, lão đại trong phòng tôi có lần uống nhiều quá, xuất huyết dạ dày phải nằm viện.
Có điều chỉ vài ngày sau, lão đại đã hồi phục, chúng tôi mượn cớ chúc mừng, lại chạy ra quán lẩu Tứ Xuyên để làm vài ly. Sau hai giờ chén chú chén anh, lão đại với lão nhị say khướt, Vương Đại Lý cũng hơi lơ mơ, chúng tôi dìu nhau về phòng ký túc.
Trời đã tối, trong sân trường có nhóm nữ sinh diện váy ngắn, vừa đi vừa khúc khích cười đùa. Vương Đại Lý ra vẻ trải đời, nói: "Tuổi trẻ thật tốt, trông những nữ sinh hồn nhiên yêu đời này, tớ không khỏi nhớ lại thời trai trẻ của tớ, cũng lang thang trên những con đường này, mắt dáo dác ngắm nhìn các bóng hồng."
Tôi mắng: "Vài ba chén rượu vào là lại bắt đầu nói nhảm. Mau về uống nước giải rượu cho tỉnh đi!"
Vương Đại Lý giải thích: "Rượu không say người, người tự say mà. Ôi dào, Dương, cậu nói xem có phải tớ đã quá sai lầm không? Cứ đi tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán trong cái thị trường 'nữ sinh cùng khóa' bé tẹo, sao không tới mấy 'mỏ vàng' lớn hơn tìm cơ hội chứ. Dù gì cũng là tiền bối khóa trên, chắc chắn sẽ có sức hút đặc biệt với mấy cô bé khóa dưới. Hối hận quá, hối hận quá!"
Tôi cười: "Giờ vẫn còn kịp mà, cậu đi thử cơ hội xem sao."
Vương Đại Lý xua tay lia lịa: "Hôm nay không được, để hôm khác đi."
Tôi nói: "Đồ nhát chết, tôi cá 10 tệ cậu không dám tới bắt chuyện với mấy nữ sinh lạ mặt này."
Vương Đại Lý lập tức trúng kế khích tướng: "Ai nói tớ không dám?"
"Vậy thì lên đi."
"Lên thì lên."
Vương Đại Lý lấy hết can đảm bước về phía mấy nữ sinh kia, được nửa đường lại quay về: "Thôi, trong lòng tớ chỉ có một mình Băng Tâm thôi."
Tôi khinh thường: "Đồ nhát chết!"
Vương Đại Lý lấp l.i.ế.m nói: "Duyên phận là chuyện chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu, mục tiêu cách xa ngàn dặm còn dễ trúng, chứ mục tiêu ngay cạnh bên lại khó với tới. Nói không chừng đang lơ đãng một cái là có cô em khóa dưới tìm đến cửa ngay."
Tôi châm chọc: "Vậy cậu đừng kiếm bạn gái nữa, mua nải chuối về cúng đi cho rồi."
Chúng tôi dìu lão nhị và lão đại về phòng trọ. Vừa tới dưới lầu, tôi thấy một nữ sinh mặc váy vàng nhạt, tóc tết bím, đang ngó nghiêng vào trong ký túc xá, tựa như đang đợi ai đó. Tôi đùa: "Cậu nói đúng thật, có nữ sinh tới tìm kìa."
Vương Đại Lý thở dài thườn thượt: "Tớ có phải người quan trọng gì trong trường đâu, nhất định là tìm cậu rồi."
Dứt lời, cô nữ sinh quay mặt lại, lễ phép hỏi: "Xin hỏi ai là Tống Dương học trưởng ạ?"
Tôi giật mình, mồm thằng Đại Lý linh thế! Đúng là tìm tôi thật.