Âm Phủ Thần Thám

Chương 316

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Tôi bước ra mở cửa, bốn người đứng bên ngoài nghe lén suýt nữa thì ngã nhào vào trong. Lý Mỹ Tĩnh không ngớt lời khen: "Anh Tống Dương, anh đỉnh quá! Hắn luôn giả ngây giả ngô trước mặt bọn em, mà lại nói chuyện với anh nhiều như vậy, anh đúng là tay chơi sành sỏi cả âm dương."

Tôi ừm ừm cho qua chuyện, sau đó quay qua Đại Lý: " Tôi đi lấy dụng cụ, cậu lái xe chuẩn bị lên đường."

Vương Đại Lý tối sầm mặt lại: "Dương, anh định đi thật à? Lời của một kẻ điên mà anh cũng tin sao?"

Sau đó, hắn nháy mắt với tôi, lặng lẽ dùng ngón tay chỉ về phía Lạc Ưu Ưu. Tôi thừa biết tối nay hắn có dụng ý khác, diệt trừ tà ma chỉ là cái cớ, tiếp cận Lạc Ưu Ưu mới là mục đích thật sự. Có điều tôi không phải người thích bỏ dở giữa chừng, đã lỡ lời hứa rồi thì cứ đi thử xem sao.

Hơn nữa, tôi có linh cảm mơ hồ rằng chuyện này không hề đơn giản, lỡ đâu chúng ta tìm ra xác c.h.ế.t thật thì sao? Tôi nói: "Nói nhảm đủ rồi! Mau đi chuẩn bị đi!"

Lý Mỹ Tĩnh mặt đầy vẻ si mê, còn nháy mắt liên tục: "Ôi chao, anh Tống Dương thật oai phong làm sao!" Tôi lại nổi cả da gà.

Ba người họ cũng muốn đi cùng. Lúc này, Đinh Húc tụt khỏi giường, khoác lên người một chiếc váy hoa, để lộ đôi chân trần đầy lông lá, trông vô cùng kệch cỡm.

Trương Thành mắng: "Cậu thay bộ quần áo khác đi, mặc thế này ra ngoài người ta sẽ cười cho đấy."

Đinh Húc xoay người làm dáng: "Không, khi còn sống em rất thích mặc thế này mà."

Tôi khuyên nhủ: "Cậu đừng quên hiện giờ đang tạm ngụ trong cơ thể người khác. Ăn mặc thế này, người ta sẽ nghĩ là bệnh nhân tâm thần rồi bắt đi đấy. Lúc đó, cả cậu lẫn chủ nhân cơ thể đều phải chịu vạ lây."

Lúc này, Đinh Húc mới thôi cố chấp, vào phòng vệ sinh thay đồ. Tôi nhân cơ hội cầm điện thoại của cậu ta lên lướt qua. Cậu nhóc này thường ngày cũng đọc mấy truyện huyền huyễn, nhưng đều là dạng "Thương Nhân Âm Phủ" chứ không có mấy truyện tổng tài bá đạo hay Mary Sue nhảm nhí.

Đinh Húc thay đồ xong, Vương Đại Lý gọi điện bảo chúng tôi tập trung ở cổng trường. Trên đường đi, Lý Mỹ Tĩnh lại tiếp tục hỏi han không ngớt, khiến tôi đau cả đầu.

Sáu người chúng tôi đi chung một xe thì không ổn. Vương Đại Lý đề nghị Lạc Ưu Ưu và Đinh Húc ngồi xe tôi, còn Lý Mỹ Tĩnh và Trương Thành sẽ bắt taxi đi phía sau. Lý Mỹ Tĩnh nằng nặc đòi đi chung xe với tôi, tôi đành nghiêm mặt nói: " Tôi có vài chuyện muốn hỏi riêng Lạc Ưu Ưu." Lúc này, cô ta mới chịu đồng ý.

Thực ra, tôi chẳng có gì muốn hỏi cả, hoàn toàn là để tạo cơ hội cho Đại Lý mà thôi.

Vương Đại Lý và Lạc Ưu Ưu ngồi ghế trước, tôi và Đinh Húc ngồi ghế sau. Dọc đường, Vương Đại Lý cứ ba hoa đủ chuyện với Lạc Ưu Ưu, còn Đinh Húc thì chỉ ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng mới nói mấy câu chỉ đường.

Xe càng chạy, hai bên đường càng vắng vẻ, dần dần tiến vào vùng ngoại ô. Bóng đêm đã bao trùm, tối đen như mực. Vương Đại Lý hỏi: "Này Đinh Húc, cậu chắc chắn mình bị chôn ở đây chứ?"

Đinh Húc chẳng thèm để ý đến câu hỏi, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ ngẩng đầu. Vương Đại Lý quăng ánh mắt khó hiểu về phía tôi, tôi nói: "Cậu cứ lái xe theo hướng Đinh Húc chỉ ban nãy, chút nữa về tôi sẽ đổ thêm cho cậu một bình xăng."

Vương Đại Lý nhìn ra bên ngoài, có chút do dự nói: "Không phải là tôi tiếc xăng đâu..."

Đi thêm khoảng hơn nửa tiếng nữa, chợt chiếc taxi phía sau dừng lại, chúng tôi cũng vội vàng tấp vào lề. Lý Mỹ Tĩnh nhảy xuống xe, chạy tới nói: "Tống học trưởng, tài xế không chịu chở bọn em nữa, ông ấy bảo đi tiếp sẽ rời khỏi thành phố."

Vương Đại Lý liếc nhìn GPS, nhíu mày: "Chúng ta sắp đến huyện Nghĩa Sơn rồi, tối nay e là khó mà quay về trường được."

Nghe câu này, Đinh Húc đột nhiên ngẩng thẳng lưng, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ: "Hình như là ở gần đây."

Tôi phất tay ra hiệu: "Xuống xe, tìm kiếm thôi!"

Chúng tôi xuống xe đi bộ. Hai bên đường chỉ toàn đất hoang vắng. Đinh Húc cứ như người mất hồn, lầm lũi đi trước dẫn đường. Đi được một lúc, cậu ta đột nhiên quay đầu lại. Lý Mỹ Tĩnh không kiềm được mắng: "Đinh mập, cậu đùa giỡn với chúng tôi đấy à? Hai ngày nữa là thi rồi, chúng tôi bớt chút thời gian vàng bạc để giúp cậu, cậu làm ơn chính xác một chút được không?"

Đinh Húc cắn móng tay, lí nhí nói: "Lúc đó tôi bị người ta kéo đến, không nhớ rõ lắm."

Tôi kiên nhẫn hỏi: "Xung quanh có điểm mốc nào dễ nhớ không?"

Cậu ta lắc đầu. Lý Mỹ Tĩnh đanh đá nói: "Hay là thế này đi, để chúng ta nắm tóc cậu kéo, cho cậu nhớ lại một chút? Cái thói giả ngây giả dại như cậu, mà gặp bố tôi, ông ấy lột hết quần áo, dùng roi mây quất cho một trận là tỉnh ngay."

Lạc Ưu Ưu kéo tay áo Lý Mỹ Tĩnh, khẽ nói: "Cậu bớt cãi vã đi một chút."

Lý Mỹ Tĩnh giật tay cô ấy ra, gắt: "Dựa vào đâu mà không cho tôi nói? Để hắn tùy tiện dẫn dắt, làm mất thời gian của chúng ta mà tôi không được nói à?"

Tôi quay sang, gằn giọng hét lên: "Im mồm!"

Lý Mỹ Tĩnh bị dọa sợ đến mức mắt tròn xoe, lập tức im bặt. Cả không gian xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.

Đinh Húc lấm lét hỏi tôi: " Tôi có thể tìm lại từ ven đường không?"

Tôi gật đầu: "Dù có phải tìm tới sáng tôi cũng chấp nhận, nhưng cậu phải tìm ra cho tôi!"

Đinh Húc đi tới ven đường, ngó nghiêng khắp nơi. Rồi đột nhiên cậu ta ôm đầu ngồi sụp xuống, la hét: " Tôi không nhớ được! Tôi không nhớ được!"

Vương Đại Lý thấp giọng lẩm bẩm: "Căn bản là làm mẹ gì có cái t.h.i t.h.ể nào."

Đinh Húc lớn tiếng phân bua: "Chắc chắn 100% là tôi c.h.ế.t ở nơi này! Lúc đó tôi còn nhìn thấy một cột mốc, ghi rõ cách huyện Nghĩa Sơn 50km, chính là cái đó kìa!"

Mặc dù ánh mắt của cậu ta vô cùng kiên định, nhưng ngay cả tôi cũng khó mà tin đó là sự thật.

Tôi dịu giọng hỏi: "Lúc đó cậu có nhìn thấy gì nữa không? Hoặc nghe thấy gì, ngửi thấy gì cũng được."

Đinh Húc cắn môi, nói chậm rãi: "Xa xa có tiếng chó sủa, nhiều chó lắm... Còn có mùi phân, hình như là phân trâu... Chỗ tôi c.h.ế.t có hàng bạch dương bên cạnh."

Gần đó quả nhiên có một khu rừng bạch dương rậm rạp, và từ xa cũng vọng lại tiếng chó sủa. Lý Mỹ Tĩnh lập tức mắng: "Hắn ta lại bày trò gì nữa vậy? Sao không nói sớm hơn?"

Tôi nhìn Đinh Húc, nghiêm túc nói: "Được rồi, chúng ta men theo bìa rừng mà tìm."

Trương Thành và Lý Mỹ Tĩnh vẫn mang vẻ mặt khó chịu ra mặt, đi theo mà cứ nhìn Đinh Húc với ánh mắt trách móc không thôi. Chúng tôi tản ra tìm một hồi lâu, tôi đi dọc từ giữa tới cuối khu rừng mà chẳng tìm được gì. Khi quay đầu lại, chợt thấy Đinh Húc đang ngồi xổm ở một chỗ.

Tôi bước tới, hỏi: "Tìm được gì rồi sao?"

Đột nhiên Đinh Húc ôm mặt bật khóc nức nở, khiến tôi cũng giật mình. Khóc một hồi, giọng nói cậu ta trở lại bình thường: "Em xin lỗi học trưởng, là em lừa anh, em căn bản không hề bị ma nhập."

Cái kết quả này khiến tôi không khỏi thất vọng đôi chút. Tôi liền gọi điện cho những người còn lại quay lại. Sau khi tập hợp, Lý Mỹ Tĩnh mắng mỏ Đinh Húc một trận ra trò. Vương Đại Lý thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thôi không sao là tốt rồi. Chắc vì áp lực thi cử căng quá nên tâm lý cậu mới có vấn đề."

Tôi thở dài nói: "Về thôi nào!"

Lúc quay về xe, Lạc Ưu Ưu lén kéo tay áo tôi, thì thầm: "Học trưởng, anh có để ý thấy Đinh Húc có động tác hơi kỳ quặc không?"

Tôi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lạc Ưu Ưu chỉ chỉ về phía Đinh Húc: "Anh xem tướng đi của cậu ta kìa."

Tôi nhìn về phía trước. Dáng đi của Đinh Húc quả thực không được tự nhiên chút nào, gót chân cứ nhón nhón lên như đang đi giày cao gót. Cái động tác này là thói quen của phụ nữ khi đi giày cao gót trong thời gian dài mới có được, một nam sinh thô kệch như cậu ta không thể nào bắt chước được.

Đột nhiên tôi có một suy đoán: liệu có phải cậu ta đã phát hiện ra điều gì đó nhưng cố ý giấu giếm không?

Tôi chợt gọi to một tiếng: "Thu Vãn Hà!"

Đinh Húc bỗng nhiên khựng lại theo bản năng, quay đầu nhìn tôi một thoáng rồi lại vội vã quay đi. Quả nhiên mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Ý thức của anh ta vẫn là Thu Vãn Hà, chỉ đang giả vờ là Đinh Húc. Dẫu sao, tên của chính mình vẫn là điều mà mỗi người nhạy cảm nhất.

Tôi gọi tất cả mọi người quay lại chỗ Đinh Húc vừa ngồi, anh ta lập tức biến sắc: " Tôi đã nói là lừa dối mọi người rồi, sao các anh vẫn không tin? Tôi đã xin lỗi rồi mà vẫn không được sao?"

Lý Mỹ Tĩnh cũng xen vào: "Đã hơn chín giờ tối rồi, chúng ta mau về đi, không thì ký túc xá đóng cửa mất."

Tôi cau mày đáp: "Không xác nhận lại một chút tôi không an tâm. Cho tôi năm phút thôi!"

Nói đoạn, tôi nhanh chân chạy về vị trí ban nãy, phát hiện trên mặt đất có những vết tay đào bới. Tôi gạt lớp đất phía trên, lập tức lộ ra một mảnh vải váy rách rưới.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 316