Âm Phủ Thần Thám

Chương 317

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi chắc chắn trong lòng đất lộ ra một phần của chiếc váy, chứ không phải một miếng giẻ rách tầm thường, bởi vì trên đó có những đường may rất rõ ràng.

Đám đông sợ hãi, ngơ ngác nhìn nhau. Lý Mỹ Tĩnh lắp bắp: "Học trưởng, bên dưới thật sự có t.h.i t.h.ể sao?"

Tôi bảo Vương Đại Lý mang túi xách tới, lấy ra một cái bàn chải. Anh ta nói: "Dùng bàn chải quét đất thì lâu lắm. Trên xe tôi có một cái xẻng nhỏ, để tôi lấy cho."

Tôi mắng: "Cậu tính đào kho báu à?"

Đinh Húc đột nhiên òa khóc nức nở: "Đừng đào nữa, đừng điều tra gì nữa cả, chúng ta mau về đi!"

Tôi bảo Vương Đại Lý và Trương Thành giữ Đinh Húc lại, cả hai túm chặt lấy anh ta. Tôi chầm chậm gạt lớp đất, một cánh tay áo len màu hồng dần dần lộ ra, theo sau là xương cánh tay trắng bệch. Thi thể dần dần hiện rõ, ai nấy đều sợ xanh mặt, chẳng một ai có thể ngờ lại tìm thấy thật.

Tôi quay đầu nhìn Đinh Húc, anh ta đang quỳ dưới đất với vẻ mặt ảo não. Tôi hỏi: "Tại sao anh lại lừa dối chúng tôi?"

Anh ta run lẩy bẩy đáp: "Chuyện này... đây là việc riêng của tôi, mọi người không cần nhúng tay vào."

Tôi rút điện thoại gọi cho Tiểu Đào, nói ngắn gọn là có án mạng, bảo cô ấy mau điều cảnh sát tới. Lý Mỹ Tĩnh sợ hãi kêu lên: "Cảnh sát cũng tới ư? Em còn phải về ôn thi nữa, không muốn dính líu đến án mạng đâu."

Trương Thành cũng tiếp lời: "Học trưởng, ...chúng tôi xin phép không quấy rầy nữa."

Tôi cảm thấy ngán ngẩm với hai người này. Sự việc do chính họ gợi ra, chính họ muốn đến đây, giờ lại đòi về. Tôi nói: "Ở đây hoang vắng, không có taxi đâu. Mọi người cứ chờ cảnh sát tới rồi đi nhờ xe về."

Lý Mỹ Tĩnh lo lắng hỏi: "Cảnh sát tới, họ sẽ không đưa bọn em về lấy lời khai sao?"

Tôi trấn an: "Hiệu suất làm việc của cảnh sát không thấp như vậy đâu. Mọi người không liên quan gì đến chuyện này, họ chỉ hỏi vài câu là xong thôi. Giờ thì mọi người giữ trật tự đi, tôi phải nghiệm thi."

Lý Mỹ Tĩnh kinh ngạc thốt lên: "Tống học trưởng, anh cứ thế mà nghiệm thi ư? Rốt cuộc anh học ngành gì vậy?"

Tôi cáu kỉnh, trừng mắt nhìn cô ta một cái, cô ta mới chịu im lặng. Đoạn, tôi tiếp tục quét lớp đất dưới chân. Rất nhanh, t.h.i t.h.ể đã lộ ra hơn một nửa, trang sức và quần áo giống hệt với miêu tả của Đinh Húc. Trên người đều là nhãn hiệu nổi tiếng, chất liệu rất tốt nên cũng chưa mục nát, chỉ thiếu mỗi chiếc túi xách Givenchy.

Phần mô mềm và da thịt đã phân hủy hết, nhưng xương cốt vẫn còn nguyên vẹn. Gần cổ họng có dấu hiệu bị gãy, xương chậu giãn nở rõ rệt cho thấy đây là một phụ nữ từng mang thai. Vén phần áo ở bụng lên, tôi kinh ngạc phát hiện bên trong có mấy bộ xương chuột nhỏ, nằm đúng ở vị trí tử cung.

Trong lòng tôi vô cùng lạ lùng. Chẳng lẽ Đinh Húc thật sự bị oan hồn Thu Vãn Hà nhập vào sao? Tôi liền gọi Vương Đại Lý lấy "thính cốt mộc" ra. Anh ta ngạc nhiên nói: "Người c.h.ế.t đã nát hết rồi, cậu còn nghe được gì nữa?"

Tôi cười khẩy: "Có biết cái gì gọi là cốt linh không?"

"Cốt linh" chính là tuổi thọ của bộ xương. Pháp y dùng máy móc để đoán tuổi tác thông qua nó, còn tôi thì dùng tai. Tôi áp "thính cốt mộc" lên hộp sọ, gõ nhè nhẹ vài cái. Nạn nhân chắc chắn khoảng 25 tuổi.

Tôi đổi tư thế, vén ngược chiếc áo lên trên để quan sát. Vương Đại Lý hỏi vặn: "Ngắm "cóc xê" à?"

Tôi lườm anh ta một cái. Thực ra, tôi đang kiểm tra xem trong lồng n.g.ự.c có dính đất không. Nếu nạn nhân bị chôn sống, c.h.ế.t vì ngạt thở, họ sẽ hít phải bụi đất vào phổi. Khi cơ thể phân hủy, số bụi đất đó sẽ bám vào lồng ngực. Vì vậy, quá trình kiểm tra phải vô cùng cẩn thận, không được để bụi đất từ bên ngoài rơi vào.

Nhưng kỳ lạ là trong lồng n.g.ự.c hoàn toàn không có đất, mà lại sạch sẽ không tì vết. Vậy nguyên nhân tử vong không phải do ngạt thở sao? Tôi suy tư, bảo Đại Lý lấy chiếc ô màu đỏ ra. Anh ta ngớ người hỏi: "Giờ làm gì có mặt trời mà che?"

Tôi nhìn quanh, thở dài nói: "Thôi, đưa cái túi cho tôi."

Lục tìm trong túi một hồi, tôi tìm ra một lọ thuốc thử, nhỏ vài giọt xuống vị trí duy nhất có dấu hiệu bị thương trên t.h.i t.h.ể – phần cổ. Vương Đại Lý hỏi đây là thuốc gì, tôi trả lời là mật kiến. Anh ta kinh ngạc: "Kiến mà cũng làm mật sao?"

Thực ra trong tự nhiên, ngoài ong mật, nhiều loài côn trùng khác cũng tiết ra mật, chỉ có điều chúng không ăn được thôi. Trong tổ kiến có một loại mật do kiến thợ tiết ra để nuôi kiến chúa. Loại chất lỏng này có một đặc tính là không bị thấm vào đất. Khi tích tụ một lượng lớn, nó sẽ tạo thành một lớp màng bám chặt vào đất, từ đó hiển thị những dấu vết nhất định.

Lọ mật kiến này là tôi với Băng Tâm đã đào được trên núi hồi Tết, tốn rất nhiều công sức.

Một nửa t.h.i t.h.ể vẫn còn ngập trong đất. Ngay trong lúc tôi đang nói chuyện với Đại Lý, mật kiến đã bám thành một hình dạng rõ ràng trên bộ xương. Vương Đại Lý kinh ngạc thốt lên: "Ký hiệu bí ẩn! Liệu có liên quan tới một giáo phái nào không?"

Tôi cạn lời với anh ta: "Đồ ngu, đây là dấu giày."

Tôi nhìn sang Đinh Húc, anh ta vẫn đang quỳ dưới đất, hai tay ôm mặt, vẻ mặt đầy bi thương. Tôi hỏi thẳng: "Rốt cuộc thì cô đã c.h.ế.t như thế nào? Tại sao trên t.h.i t.h.ể lại có dấu chân? Lúc đó, có người đã dùng sức giẫm lên cổ cô, khiến cô ngạt thở mà chết, đúng không?"

Cảm giác vừa khám nghiệm tử thi, vừa hỏi " người đã khuất" về cái c.h.ế.t của chính mình, thật sự quá đỗi kỳ lạ.

Mọi ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía Đinh Húc, người vẫn còn run rẩy: " Tôi không nhớ rõ, lúc đó đầu óc tôi mơ hồ lắm..."

Tôi buộc phải suy nghĩ lại, những gì Đinh Húc kể chưa chắc hoàn toàn là sự thật. Chắc chắn có vài chi tiết bị sai lệch hoặc cắt giảm, bởi lẽ chuyện đó đã xảy ra cách đây hai năm rồi.

Tôi bới nhẹ lớp đất xung quanh phần xương sọ, nhặt lên mấy sợi tóc, đưa lên xem xét tỉ mỉ. Quả nhiên, lại phát hiện điểm không trùng khớp với mô tả của Đinh Húc. Trên tóc không có bất kỳ dấu hiệu bị lôi kéo nào. Sợi tóc có thể giãn dài gấp rưỡi, nếu bị kéo mạnh quá sẽ đứt. Nhưng những sợi tóc này lại hoàn toàn nguyên vẹn.

Địa điểm chôn xác cách quốc lộ khoảng 50 mét. Nếu kéo lê trong khoảng cách này, tóc còn nguyên một nửa đã là may mắn lắm rồi. Vậy nên, có lẽ hung thủ đã bế hoặc vác cô ấy đến đây.

Thi thể này nhìn bằng mắt thường thì không cung cấp nhiều manh mối. Chắc chắn phải qua khâu chưng cốt tam nghiệm mới có thể có thêm phát hiện. Đang suy nghĩ miên man, Vương Đại Lý đột nhiên hô to: "Hình như đội chị Tiểu Đào tới rồi!"

Quay đầu lại nhìn, một chiếc xe con vừa đỗ xịch ven đường. Một người bước xuống, đứng bất động, sau đó một ánh lửa lóe lên, hình như là châm thuốc.

Vương Đại Lý lầm bầm: "Đêm hôm khuya khoắt thế này mà tới đây, không lẽ lại là để vứt thêm một cái xác nữa chứ?"

Nghe Đại Lý nói vậy, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Tôi giơ tay ra hiệu im lặng. Trời rất tối, ở khoảng cách này người đó không thể nhìn thấy chúng tôi.

Người kia hút xong điếu thuốc thì đi thẳng về hướng chúng tôi. Đi tới cách khoảng ba mươi mét, hắn đột nhiên khựng lại rồi quay đầu bỏ chạy. Ý thức được người này có vấn đề, tôi hét lớn: "Đứng lại!"

Tôi vừa định xông lên đuổi theo thì đột nhiên Đinh Húc xồ tới, đẩy tôi ngã nhào ra đất. Loay hoay một lúc, chiếc xe kia đã chạy mất hút.

Tôi cáu đến mức giơ chân đạp văng Đinh Húc sang một bên, gằn giọng: "Mày biết người đó đúng không?!"

Đinh Húc cười khẩy, vẻ mặt vô cùng cổ quái: "Tối qua tôi báo mộng cho anh ta, quả nhiên anh ta tới thăm tôi. Trong lòng anh ta vẫn còn có Thu Vãn Hà này, tôi sẽ không để các người bắt anh ta đâu!"

Tôi thật sự muốn táng cho Đinh Húc một bạt tai. Cho dù trong cơ thể đó là một con ma, thì cũng là một con ma quá đỗi đê tiện.

Vừa nghĩ tới kẻ chạy thoát rất có thể là hung thủ, tôi ảo não khôn cùng. Vội gọi điện cho Tiểu Đào, dặn cô ấy trên đường tới đây nhớ chú ý một chiếc xe Porsche màu đen, người này rất có thể chính là hung thủ.

Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc thốt lên: "Tống Dương, càng ngày anh càng tiến bộ. Chỉ trong chốc lát đã tìm ra được cả hung thủ, phục anh thật đấy!"

Tôi cười khổ một tiếng. Trong điện thoại làm sao giải thích hết được. Nếu như cô ấy biết chính nạn nhân đã ngăn cản tôi đuổi theo hung thủ, thì sẽ phản ứng thế nào đây?

Âm Phủ Thần Thám

Chương 317